- Sáng tác mới
Thu đã về bên ngõ Nhịp thở gió chuyển mùa Ngập ngừng gót sen nhỏ Tâm hồn thả gió mây Gạt mái tóc xõa bay Nụ cười buồn chợt tới
Hồn bâng khuâng diệu vợi...
Mới chớm thu ta trở về bến cũ Với bến sông xanh ngắt nương dâu Hàng tre xưa bên gió đồng xao xác Vi vu mỗi chiều bài hát của đồng quê Xuôi theo sông bên ruộng bắp ven đê...
Anh đi tìm trong sắc nắng mùa thu Đường Nguyễn Du ngập tràn hương hoa sữa Anh đi tìm, tìm gì không biết nữa Lá me vàng rơi nhẹ xuống vai ai Anh đi tìm trong sương gió ban mai Bờ hồ Tây, hàng liễu buồn buông tóc...
Nàng qua bỏ lại nụ cười Cho người nhặt được nửa đời bão giông Hoa cau rụng trắng bến sông Trầu không trụi lá từ Đông sang Hè Chiều qua về lại chân đê Chõng tre, gối trúc lắng nghe thu về...
Có đôi khi vài tia sáng của niềm vui nho nhỏ le lói giữa đêm dài đầy ắp nỗi cô liêu... cũng đủ để cho ta tim khắc khoải thật nhiều nhớ hơi ấm của những chiều vụng dại...
Trăng Soi bước anh đi, về Bóng mây nằm nghiêng Nỗi nhớ chung chiêng Mùa về Ngưu Lang Chức Nữ khóc ròng Ngày tháng Bảy...
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Ngọt ngào ru ngón tay mềm Lời ru ấm cả nỗi niềm năm canh. Ru hời đọt nắng tơ xanh Ru thơm cho mãi ngọt lành lời hoa. Dặt dìu ru bước đường xa Cho vui gần lại, cho ta về mình....
Khi một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác đang mở ra, đôi khi nó chỉ là hé mở nhưng cánh cửa mở đó luôn dẫn đến những điều tốt đẹp....
Đầu năm đi chợ dong riềng Gặp người khăn vấn, áo viền tứ thân Guốc thô mặt mộc rất xuân Nụ cười chân thật, ân cần lắng nghe...
“Thương thay ngọn gió đông gầy Nâng niu hoa tím những ngày xa xôi Để rồi một buổi thuyền trôi Đem nàng hoa tím về nơi phố phường...
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Có đôi khi vài tia sáng của niềm vui nho nhỏ le lói giữa đêm dài đầy ắp nỗi cô liêu... cũng đủ để cho ta tim khắc khoải thật nhiều nhớ hơi ấm của những chiều vụng dại...
Cho con một lần trở về quá khứ Dòng sông quê tràn nỗi nhớ mênh mang Sóng chiều lơi khỏa nhẹ ánh nắng vàng Câu ví dặm bên hàng dương chiều muộn...
… Trên đời này, dù là thánh nhân hay kẻ bất cơ, không ai có thể chọn được tổ quốc, quê hương, dòng họ, cha mẹ và ngày sinh tháng đẻ của mình. Đêm nay, nằm thao thức miên man không ngủ được. Trên đất khách quê người nơi xứ tuyết, ta bồi hồi nhớ về quê hương, về những kỷ niệm ấu thơ nơi làng quê thôn......
Vẫn biết, có cái Thời làm nên Đời. Và, cái Đời chứa đựng cái Thời trước bao nhiêu biến thiên dài dặc. Nhưng với ông, Nhà văn Bút Ngữ, một con người mang cái đẹp thời ấy, trên đời này, rồi sẽ còn mấy ai, gặp nữa?...
Thôi đừng hờn dỗi làm chi Đường trần duyên nợ đến đi vô tình Một lần vướng lúm tiền xinh Mấy đời ngồi gỡ cái tình đa đoan....
Vật mất đã bao năm Giờ lại về với chủ Đò trôi dạt sông Mê Đã tìm về bến cũ Tâm trí khi lạc lối U mê nẻo đường về...
Nhắc đến nợ nghiệp, tự dưng lại nhớ đến hai chữ “Đi, Về”. Hôm trước, một số bạn tôi tranh luận về hai chữ này. Hầu hết đều cho rằng hai chữ này là nói đến cái chết. Thôi cứ tạm coi là như vậy. Bởi người ta nói ra điều gì đều là xuất phát từ sự hiểu biết của mình, đều là từ tầng của mình mà thể hiện......
Giữa những ngày đông giá, tiết cuối năm của miền Bắc, trời lạnh vừa đủ để cảm nhận cái rét món quà độc đáo của thiên nhiên ban tặng cho người miền Trung, miền Bắc. Kì lạ, nhiều loại hoa càng rét càng đẹp. Lất phất vài giọt mưa xuống là lộc cây, nụ hoa bừng lên. Sáng ra nhìn những giò phong lan,......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!