- Sáng tác mới
"Đi ăn với chị Ba, đi Chùa với chị Tư... còn đi chơi thì không đi với ai sướng như với Chị Hai"… Chị ấy có cả 10 cái hoa chân và 8,5 cái hoa tay nữa! Chị Hai của tôi đã vào tuổi "thất thập", nhưng chi vẫn đứng đầu trong danh sách "ghi nét" của gia đình về "năng......
Giữa trời treo cái liềm trăng Lầm lì cắt đứt bao tầng khăn mây Rạt rào lá, chợt lặng ngay Vẻ như e ngại heo may chớm về Gánh gì, ai mải miết đi Cúi vành nón trắng không hề nhìn trăng...
Nàng qua bỏ lại nụ cười Cho người nhặt được nửa đời bão giông Hoa cau rụng trắng bến sông Trầu không trụi lá từ Đông sang Hè Chiều qua về lại chân đê Chõng tre, gối trúc lắng nghe thu về...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 권토중래(捲土重來 - quyển thổ trùng lai). Ở đây, quyển - cuốn trôi, thổ - đất, trùng - lặp lại, lai - đến. Câu này có nghĩa là cuốn theo đất mà đến lại lần nữa (흙먼지를 일으키면서 다시 돌아온다)....
Khi đang ở trên quê hương bước những bước chân trên mảnh đất này có ai nghĩ đến đất quê mình có lịch sử hình thành như thế nào không nhỉ ? Tôi nghĩ là có song ngặt nỗi các tư liệu không có nhiều và không phổ biến hơn nữa trong cuộc sống còn đang bận rộn bộn bề nên ít có điều kiện tìm tòi tham khảo,......
Ai về qua Ngã tư Môi Cho ta nhắn gửi đôi lời nhớ thương Nhắn cô cắt lúa bên sông Chiều chiều gánh lúa qua đường cái quan...
Năm xưa về xóm không chồng Đường làng ngút ngàn cỏ dại Rác thải, đồ thừa vương vãi Đàn em chân đất đầu trần Bước đi dạ cứ tần ngần Nhìn vô nhà tranh vách đất Bên hè ba người hành khất Cùng nhau ăn bắp với đường...
Lại chuyện cái chợ! Nếu có ai đó thốt lên như vậy thì cũng chả ngạc nhiên vì chủ đề này đã được viết bởi nhiều người và ai cũng khoe kể những đặc sản quê nhà nào quà nào bánh, song thử nghĩ lại xem hình ảnh quê nhà để mọi người nhớ đến nhiều hơn cả là gì?...
Có một người Lang thang đi tìm tuổi thơ Đắp mộ gió Chôn vùi ký ức trong mưa Rồi khóc một mình Gặp một người Rong ruổi hát Đi tìm những lời ru Bên bờ sông vắng Rồi phá lên cười hồn nhiên...
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời. Mỗi bài thơ giống như một bài toán ngắn gọn nhằm giải đáp một vấn đề xã hội nào đó....
Lái đò chỉ có mình tôi Một chiều bị lạc vào đôi mắt Huyền Bến sông hắn với con thuyền Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi Mắt Huyền ghé lại làng tôi Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi...
Sông Lam hay là sông Cả Hai sông cũng chỉ một dòng Vỗ về trong ta ký ức Bên bồi bên lở đục trong Bờ lau triền sông vẫy gió Gọi nhau về thuở mục đồng Bạn ơi bây giờ xa lắm Ai về thăm lại bến sông...
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Mình đang ấp ủ viết về tiếng gọi "đò ơi" ở quê nhà với tâm trạng của một người lữ khách, rồi tâm trạng của người có nhà ven sông và cả tâm trạng của một anh lái đò khi đã có những ngày tháng làm anh lái đò thực sự ngay bến sông quê. Nhưng ký ức về con sông Ngàn Phố sao mà bộn bề đến vậy....
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Cho con một lần trở về quá khứ Dòng sông quê tràn nỗi nhớ mênh mang Sóng chiều lơi khỏa nhẹ ánh nắng vàng Câu ví dặm bên hàng dương chiều muộn...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Chuông ngân chiều thả nắng mềm Thức hồn ta giữa đắm chìm cơn mê Chùa Keo thấm đẫm hồn quê Bên sông Hồng, nước vỗ về triền miên...
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên tẩm quất....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!