- Sáng tác mới
Nhà tôi dư thừa gió Nhà tôi thơm hương hoa Nhà tôi mến tất cả Bạn bè gần và xa Nhà tôi con ngõ nhỏ Chim sẻ từng đàn bay Bạn tới chơi ai nhớ Ly rượu nồng nàn cay...
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai....
Làm Chúa tể một nước Tất tài giỏi hơn người Lại có nhiều ban bệ Giúp! “Hai năm rõ mười!” Vũ Hầu người nước Ngụy Nói câu gì cũng hay
Việc gì bàn cũng phải Cả nghị trường vỗ tay!...
Trong kinh doanh, xây dựng được một thương hiệu thật không dễ một chút nào. Quán ăn Thiên Lý là một địa chỉ quen thuộc mà mỗi lần bạn bè trong Nam, ngoài Bắc hay Tây nguyên ghé qua Nó đều dẫn tới đó....
Nghệ sĩ thị giác Vũ Tú là một trong những gương mặt của nghệ thuật điêu khắc đương đại Việt Nam, được nhiều tạp chí nhắc đến là “hoa Trạng nguyên” trong giới điêu khắc, nhờ sự kết hợp độc đáo giữa khoa học lý tính và cảm xúc nghệ thuật....
Gặp các em Tôi không gặp tuổi thơ của các con tôi Mà của chính mình Trọ học và ghẻ lở Cũng cách nhà mười lăm cây số Nhưng cuối tuần có bố mẹ đón đưa Còn các em đi bộ!...
Anh cả sinh 1957. Trên anh có một chị gái, nhưng ở quê, anh vẫn luôn là anh cả. Kỉ niệm về Anh, với nó luôn rất ấn tượng. Ngày bé, Anh là chỗ dựa, là bầu trời của nó. Đói: Gọi Anh. Mệt: Gọi Anh. Sợ: Gọi Anh. Bị bắt nạt: Gọi Anh....
Phượng chờ ai mà đỏ đến đau lòng Mà nhức nhối một khoảng trời thương nhớ Thuyền cánh phượng đưa ta về một thủa Áo trắng trinh nguyên xanh mái tóc thề. Mùa sân trường râm ran tiếng ve...
Đã lâu mới trở lại Trung tâm văn hóa Nga Mừng vui vì gặp lại Những bạn bè ngày xa... Mình nay làm khán giả Ngồi khán phòng vỗ tay...
Khi nắng bắt đầu vàng hơn, khi ve cất tiếng râm ran trên những tán lá, cũng là lúc hoa phượng đỏ rực cháy lên như ngọn lửa cuối cùng của tuổi học trò. Những chùm phượng vĩ nở đầy sân trường, trải dài khắp lối đi quen thuộc, như muốn níu kéo từng khoảnh khắc đẹp đẽ sắp qua đi....
17 tuổi, với “Chuyến xe bão táp”, lần đầu nó đi chơi xa, đi Hà Nội cùng Ba Mẹ & các em. Nhưng trước đó, vào khoảng năm 1976 – 1977, nó có chuyến đi chơi xa, ra khỏi thị xã Thái Bình, cùng mấy đứa bạn thân. Chuyến đi tự phát, bất chợt của bọn trẩu tre non nớt, ngày thường chỉ biết ăn, học, nghe lời…...
Cho nhau không gian, không chỉ làm cho nhau dễ thở, dễ cựa quậy mà quan trọng hơn, đó là thể hiện sự tôn trọng và tin tưởng. Nhưng thi thoảng hãy cho thôi và đừng để xa nhau quá. Mất đấy!!!!...
Bạn xa, ngóng về quê... thắc thỏm! Chuông đổ dồn trống... ngực đập mê tơi... Hai ngàn cây... bỏng dẫy từng lời Chuyện mẹ cha, bạn bè người cũ... Thương lắm! nỗi người xa chia sẻ...
Có một chị Gà Mái Định đi thăm bạn bè Nhà cách con sông rộng Sông nước chảy rất ghê. Sông sâu nhiều Cá Sấu Chẳng ai dám đến gần Cá Sấu mà tớp được Không chết cũng què chân....
Cậu trẻ tuổi ấy nhìn sáng sủa thế, cô vợ xinh xắn vậy, vừa có con nhỏ, thế mà đánh không nương tay. Nhìn thấy nặng lòng phết. Đấy chỉ là một trường hợp trong muôn trường hợp thôi....
Lúc giàu sang, phú quý Xung quanh lắm bạn bè Họ tán thưởng vui vẻ Lời đường mật dễ nghe Khi sa cơ, lỡ bước Họ rời mình trước tiên! Còn chê mình bạc nhược Tránh nhất mình làm phiền......
Đánh giá 1 người khó lắm. Ta thấy họ đang làm tốt, ta đánh giá họ là người tốt, mọi thứ của họ từ trước tới nay là tốt, mọi sai lầm của họ trước nay nếu có chỉ là lầm lỡ nhất thời. Hay ta thấy sai lầm hiện nay của họ, ta nói họ xấu xa từ trước tới giờ, những điều tốt họ làm trước đó đều là diễn, giả......
Trong cuộc sống, mỗi con người đều trải qua vô vàn cung bậc cảm xúc, những thăng trầm, và những nỗi niềm riêng. Qua thời gian, chúng ta dần nhận ra rằng dù có bao nhiêu sự chia ly, mất mát hay giây phút buồn đau, thì không gì có thể so sánh với cảm giác sinh ly tử biệt – những khoảnh khắc khi sự......
Ngày xưa có hai Chuột Sống với nhau rất thân Chuột nhà là lãnh đạo Chuột đồng là nông dân. Chuột đồng sống đồng ruộng Đói bụng thì Chuột ăn Khát thì Chuột uống nước Rét thì quàng thêm khăn....
Có bà kia đanh đá Và lại còn kiêu căng Việc gì không vừa ý Là chửi bới rất hăng. Vì thế hàng xóm lánh Láng giềng chẳng ai chơi
Cô đơn đến lúc chết Thế cũng xong một đời....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!