- Sáng tác mới
Hồ kia có con Sếu Rất xảo quyệt tinh ma Hằng ngày Sếu quanh quẩn Kiếm ăn trong hồ nhà. Cá, Tôm, Cua, Ốc, Ếch… Bơi gần bờ chết ngay Cái mỏ nhọn của Sếu Không bỏ dịp may này....
Anh cả sinh 1957. Trên anh có một chị gái, nhưng ở quê, anh vẫn luôn là anh cả. Kỉ niệm về Anh, với nó luôn rất ấn tượng. Ngày bé, Anh là chỗ dựa, là bầu trời của nó. Đói: Gọi Anh. Mệt: Gọi Anh. Sợ: Gọi Anh. Bị bắt nạt: Gọi Anh....
Pha cho con còn chưa nguội Mẹ đã nhắc đi nghỉ trưa Hạt giống tất bật Mẹ trao truyền từ thuở hoài thai đến ngày đồng áng Thưa vâng
Rồi con thong dong nhai từng ngụm nước....
Ngước trông bát ngát biển khơi Ngẫm mình như giọt nước trôi sông dài Giang tay đón lấy ban mai Hỏi mình có khác hình hài hôm qua
Thời gian đi với ta mà Nhưng sao xa cách như là với ai...
17 tuổi, với “Chuyến xe bão táp”, lần đầu nó đi chơi xa, đi Hà Nội cùng Ba Mẹ & các em. Nhưng trước đó, vào khoảng năm 1976 – 1977, nó có chuyến đi chơi xa, ra khỏi thị xã Thái Bình, cùng mấy đứa bạn thân. Chuyến đi tự phát, bất chợt của bọn trẩu tre non nớt, ngày thường chỉ biết ăn, học, nghe lời…...
Sống trên đời mới thấy quả là có nhiều người ta chẳng ưa. Và cũng có nhiều người ta đem lòng yêu, đem lòng mến, và muốn gần gũi.
Vì đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng không nên yêu Đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng chẳng thể yêu...
Đàn cá Diếc mới lớn Đang bơi lội tung tăng Nô đùa trong hồ nước Nghĩ không ai sánh bằng. Diếc nhìn gì cũng lạ: - Này bạn Rong kia ơi Sao da bạn xanh thế Hay thiếu ánh mặt trời!...
Giàu thì không giàu lắm Nghèo thì không phải rồi Học hành cũng kha khá Giờ muốn danh với đời. Nghe nói ở trên huyện Ông Thơ lại hưu già Sinh bán trâu bán ruộng Lo lót vào quan nha....
Chánh ngữ không chỉ là nói đúng sự thật mà còn phải nói với tâm từ bi hỷ xả, nói không làm tổn thương ai. Cái này không phải là đặc sản của Đạo Phật mà Đời cũng cần, ai thì cũng nên học theo. Càng nhân danh Phật, nhân danh lẽ phải, nhân danh chính nghĩa thì càng nên học theo....
Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì, gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này...
Mai, Lan, Hồng, Cúc... của ta Lặng lẽ nhú mầm lặng lẽ đơm hoa Chút hương thơm gửi vào đêm lặng lẽ Rồi lụi tàn trong quạnh quẽ đìu hiu Ta và hoa nào có khác gì đâu…...
Thiếu phụ lau bàn trà vốn đã sáng như gương Liếc đồng hồ và nhìn ra cổng chính Tự nhủ: Mắt ơi! Đừng chống lên lộ liễu thế này
Người sẽ đến hôm nay Nàng thường gọi anh là anh trai dù không có cùng cha hay mẹ...
Nhuận cầm theo cuốn sách đã ghi sẵn lời đề tặng; tắt đèn bàn viết, bật đèn cầu thang, tắt đèn phòng, xuống tầng trệt rồi lại tắt đèn cầu thang. Anh nói với bà Nền, mẹ anh là nhà sắp có khách, cái Minh con bà Nếp....
Không có ai là hải đảo đơn côi, Ngay chính bản thân đảo xa kia bạn ạ. Mỗi chúng ta là một phần lục địa, Thuộc cái Toàn Phần không thể cắt chia....
Vào giữa phút giây này, trên thành phố “Hoa Phượng đỏ” của đất Cảng Hải Phòng, tôi thật sự xúc động trước cuộc hội ngộ của “Các Nhà văn Nhóm Búp”, cùng “các Nhà văn là thành viên Nhà Búp” trước sự kiện không dễ có được ở mỗi cuộc đời người....
Minh biết mẹ mình từng “xịn sò” muộn thế, bởi lúc sinh nó thì chị Nếp đã thôi làm lãnh đạo xã. Năm bảy bảy, khi xã chị sáp nhập với xã trên làm một, địa giới từ tiếp giáp một tỉnh lên hai; cùng với rất nhiều cái mới phải căn ke hài hòa đại diện khu bao nhiêu dân ngồi ghế gì....
Con về thăm dì mấy ngày vội vã Cọng rau non, canh ngọt, muối vừng Như thuở xưa, dì ơi, những rằm trăng tỏ Con bên dì, câu hát dặm đò đưa. "Xếp màn gọn nhé con! Mai nhà có khách"...
Vần thu này Nhà thơ chưa đọc lên Như đứa trẻ sinh ra Chưa được khóc Bản nhạc kia Chưa hát im đời thóc Có khác nào Người không tuổi không tên...
Tôi đang có giờ trên lớp thì nhận được tin nhắn của mẹ "Con về sớm nhé. Nhà mình hôm nay có khách quý đấy!". Tôi nôn nao, mong cho chóng hết giờ. Hồi hộp bước vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi tiếp một nữ sư....
Vạn vật, kể cả con người và những thứ liên quan đến con người vốn bất toàn, tựa như cái bát méo, bát mẻ vậy. Hiểu và chấp nhận thực tế ấy sẽ khiến ta không khó chịu với sự khiếm khuyết nữa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!