- Sáng tác mới
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu....
Dịp 30.4 và 01.5.2025 Anh cả cùng chị dâu và các con, cháu có chuyến đi đặc biệt về thăm hai quê, quê chồng, quê vợ. Đoàn đi còn có Bà thông gia là Mẹ Của Con Rể, cũng quê gốc Đông Hưng, Thái Bình....
Anh cả sinh 1957. Trên anh có một chị gái, nhưng ở quê, anh vẫn luôn là anh cả. Kỉ niệm về Anh, với nó luôn rất ấn tượng. Ngày bé, Anh là chỗ dựa, là bầu trời của nó. Đói: Gọi Anh. Mệt: Gọi Anh. Sợ: Gọi Anh. Bị bắt nạt: Gọi Anh....
Nhà dù chật vẫn có thể ở cùng. Nhưng lòng người mà hẹp thì chẳng thể sống cùng nhau. Nhiều khi trái tim nhỏ bé của có thể chứa cả một bầu trời, bao dung cả thiên hạ, nhưng có lúc lại chẳng đủ chỗ cho vài người, thậm chí cho một người....
Làng Thắng, gốc gác xưa, từ thuở Vua Gia Long cho lập “Địa bạ cổ” huyện Vĩnh Bảo (1805,) tên “Làng Đắc Thắng” có lẽ, cũng tồn tại hàng nửa thế kỷ, chả ít. “Đắc Thắng” thuộc đất Trang Thanh Xuyên xưa, nay là Giang Biên, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. (Rồi, hình như, sắp tới đây, (2025) họ đang còn hợp nhất các......
Sống trên đời mới thấy quả là có nhiều người ta chẳng ưa. Và cũng có nhiều người ta đem lòng yêu, đem lòng mến, và muốn gần gũi.
Vì đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng không nên yêu Đôi khi, đó là người dù muốn ta cũng chẳng thể yêu...
Sóng cứ thế... ngàn năm dào dạt vỗ Lên dải cát vàng, tha thiết ngỏ lời yêu Thủ thỉ mơn man, con sóng mãi nuông chiều Ru bờ cát chìm sâu vào giấc mộng. Cũng có lúc giật mình khi biển động Con sóng gầm gào hôn bờ cát cuồng say......
Có những ngày, lòng mình lạc trôi như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Không biết đi đâu, không biết dừng lại ở chốn nào. Mọi thứ quanh mình vẫn thế, vẫn là nhịp sống quen thuộc, nhưng trong lòng lại ngổn ngang bao điều không gọi được thành tên....
Sống riết rồi mới thấy đường đời chẳng phải lúc nào cũng là đường cái quan bằng phẳng mà cũng có lúc là những khúc đường rừng lên xuống khiến ta hổn hển mệt nhoài. Cũng có cả con đường mà có lúc vừa gục ngã, tưởng như bỏ mạng, nhưng rồi ngồi nghỉ chốc lát lại thấy ánh sáng ngọn đèn lóe lên từ xa....
Người không rành việc làm nông sẽ nghĩ rằng ruộng phải đầy nước thì lúa mới lên nhanh. Nhưng nếu ruộng luôn đầy nước, lúa sẽ bị ủng, chỉ một trận gió nhỏ cũng bị đổ ngã. Do vậy, thi thoảng, người ta phải rút nước, để ruộng khô ráo, có vậy thân lúa mới cứng cáp....
Anh không nhớ em Không nhớ nổi gì nữa Lối về nhà thi thoảng lại bị quên... Anh không nhớ em Không nhớ nổi ai nữa Số điện thoại mình có lúc tưởng của em......
Lúc giàu sang, phú quý Xung quanh lắm bạn bè Họ tán thưởng vui vẻ Lời đường mật dễ nghe Khi sa cơ, lỡ bước Họ rời mình trước tiên! Còn chê mình bạc nhược Tránh nhất mình làm phiền......
Ta từ cổ tích bước ra Nhìn trăng trăng sáng nhìn hoa,hoa cười. Nhìn đâu cũng thấy rạng ngời Nhìn người người thật tuyệt vời trong ta...
Hay đâu có lúc trăng tà...
Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn thích ngủ với cửa sổ mở. Không phải vì tôi thích những cơn gió đêm mát rượi, cũng không hẳn vì muốn nghe tiếng lá xào xạc hay âm thanh tĩnh lặng của màn đêm. Điều tôi mong chờ nhất chính là khoảnh khắc bất chợt tỉnh giấc và nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh....
1. Có khát khao thì mới biến mơ thành thật. 2. Bạn đã sẵn sàng nhận sự may mắn chưa? 3. Hạt không nảy mầm trên đất cằn khô. 4. Hãy tâm niệm về thành công như một thói quen. 5. Phú (Giàu có), không phải là thứ được cho, mà là thứ ta tìm tòi thấy....
"Này này, cháu có biết, khi già rồi thì cảm thấy ấm ức nhất điều gì không?" Nếp nhăn á? Haizz, không nhé. Tiền á? Kể thì cũng… Nhưng điều già này thực sự ấm ức, ấy là "ta đã bao giờ được vui chơi hay chưa"....
sẽ có lúc ánh tà dương tàn lụi sự sống chìm vào bóng tối đêm đen ta lần mò tìm kiếm nỗi nhớ em khi ánh sáng còn trong tim le lói... rồi cũng đến thời mưa giăng bão nổi sấm chớp đì đùng tan lồng ngực bi thương...
Lẩu thập cẩm, ấy như đời vốn vẫn Có đủ đầy vị mặn ngọt chua cay Toàn là vị ta vẫn nếm hàng ngày Có thể chán, nhưng dễ gì mà bỏ
Kẻ vô tâm là thấy gì gắp nấy Người nghĩ khôn thì lựa vị mình ưa...
Lời hay cho rằng có 7 cung bậc để trở thành Tình yêu, ý là nếu qua đủ 7 cảm xúc ấy thì nếu Bạn nghĩ "yêu xừ mất dồi" là Bạn đã nghĩ đúng. Tuy nhiên, chắc mỗi người mỗi khác chứ nhỉ? Sét mà đánh nhoằng một cái thì thôi là cứ bỏ hết mọi quy tắc, khuyên răn ấy chứ....
khi sự sống nảy mầm trên dương thế chẳng ngày nào không phải lễ Tình nhân chẳng ngày nào mà gió hết bâng khuâng hôn quằn quại lên ngực trần vách núi… tình yêu không có tuổi !...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!