- Sáng tác mới
À ơi đêm của hương cau Ướp trong lời mẹ thương nhau nhé người À ơi là miệng con cười Cho xanh chiếc lá, cho tươi cánh hồng Chim kia đừng ở trong lồng Thương cho vỗ cánh giữa đồng bao la...
Người biết học là: biết làm trò. Biết làm trò, sẽ có lúc làm thầy. Kẻ không biết làm trò, sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành thầy ai được. Vậy thế nào là biết học ?...
Khi còn trẻ, phải có tiền tài sống mới thoải mái Về về già, phải có sức khỏe mới sống thoải mái. Khi ta trẻ, vì kiếm tiền nên hao mòn sức khỏe Khi về già, ta lại phải tốn tiền để giữ sức khỏe...
Chắc chẳng riêng mình xao động trước mùa thu Khi gió bâng khuâng con đường xao xác lá Nắng dịu dàng hơn và trời xanh đến lạ Hồn ta bỗng hóa thành hạt cốm nhỏ dâng hương....
Thềm hoa khách đã trở hài Bâng khuâng nào đã biết ai mà nhìn Những là nấn ná đợi tin Nắng mưa biết đã mấy phen đổi dời. Trăm điều ngang ngửa vì tôi,...
Nhìn nghiêng ghi một tấm hình Chiêm bao cũng thấy giật mình trong mê Lạc đường đi giữa đồng quê Rõ ràng bờ cỏ lạc về ngõ ngang...
Tôi yêu Sài Gòn- Thành phố Hồ Chí Minh từ lúc nào không biết. Thành phố phương Nam nắng và gió. Nắng chang chang và mưa thì ào ạt, không có kiểu thời tiết “ẩm ương” như miền Bắc quê tôi....
Có hai thứ trong cấu thành căn bản nhất tạo nên ngôi nhà, đấy là bức tường và cửa sổ. Bức tường và cửa sổ đều là thứ nhất định phải có trong việc dựng nhà nhưng mỗi thứ lại có nhiệm vụ riêng khác hẳn của mình....
Mẹ ru lời sắn, lời khoai Mẹ ru chân lấm bãi ngoài, đồng trong Mẹ ru dé lúa nảy đòng Mẹ ru củ chuối, củ dong, củ riềng...
Cầu siêu người thoát kiếp người Về chốn cực lạc, tới nơi vĩnh hằng Cõi tạm dằng dặc trăm năm Ngắn hơn cả một bài văn vần buồn...
Chuyện kể rằng.... Ngày xửa ngày xưa, có một vòng tròn. Vòng tròn rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimet....
Một chút mưa rơi vào mát mắt, Một khoảng xanh như giếng thẳm giữa mây trời Một chút Hạ Huyền vàng rắc hơi hơi... Một chút cười,
Chút long lanh khoé mắt,...
Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến, Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về? Cả một đời quẩn quanh, Như con lật đật, Ngã nghiêng cười, Ngất ngưỡng giữa Mê... Trong giấc mơ, Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,...
Nam Định quê xưa mây trắng quá Thúng gạo bà tôi xốp như mây Chợ xa đường nhỏ mưa bụi trắng Váy đũi nhuộm đen trắng cỏ may...
Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…...
Tức giận là biểᴜ hiện của sự vô năng, không tức giận mới là độ lượng. Tức giận là lấy cái sai của người khác mà trừng phạϯ chính mình....
Lần chần buổi sáng trầm ngâm, Cả đêm thao thức; cõi trần, cõi Tiên, Vô vi, tìm giấc thuỳ miên, Bến Phong Kiều ghé, con thuyền nơi mô?...
Chiều phai dần như ánh mắt xa Đêm về trăng lẫn với cỏ hoa, Thu chợt đến như người vừa khóc Sương hay là ánh mắt đỏ hoe?...
Từ sau vụ nổ Bích Ben Giời thương Đất bọc phận mềm cỏ xanh Rong rêu gần họ sát ngành Chạm tay ngượng nghịu lời giành thương thân, Người yêu mấy chẳng một lần...
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi
Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!