- Sáng tác mới
Anh có nhận không mà gió chẳng bay lên Khói nhang quấn vào chân cỏ Hai mươi lăm năm anh nằm cùng sương gió Em một mình sao ngủ nổi. Đêm nay Anh có về không em chờ úa bàn tay...
Có một nơi mà lòng ta luôn mãi hướng về, thân ta luôn không muốn rời xa. Nơi ấy là nơi chứa chan bao kỉ niệm ngọt ngào. Nơi ấy là nơi lưu giữ những kí ức không thể nào quên. Đến mức mà dù có đi bất cứ nơi nào trên trái đất này, có ở bất cứ nơi nào trong vũ trụ này, thì tâm trí ta vẫn không thể nào......
Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ. Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí, tất cả đều quyết tâm theo thầy đến......
Có lần, đọc trên vtc.vn thấy có ý kiến của đại biểu Nguyễn Quốc Bình rằng: "Du lịch Đà Nẵng làm như cái lờ, đợi du khách như con cá chui vô rồi chén chứ chẳng có sản phẩm gì mới, thu hút khách đến tham quan". Mình đồ rằng có nhiều người không hiểu rõ nên cứ nghĩ lệch đi...
Ầm ừ biển hát trưa nay, Đá leo tít ngọn thang mây, đo Trời. Biển nổi giận, gió trùng khơi. Sóng lớp lớp, muốn chuyển dời Càn Khôn.Sang hèn, thân phận con con, Lên cao, liệu có vuông tròn, được chăng?...
Ngày em đi mùa thu dừng trước ngõ Anh bàng hoàng Chở nắng phủ đầy vai Ngày em đi Nỗi nhớ cứ nhân hai Mong em về Cho buồn còn một nửa Ngày em đi Bằng lăng rơi đầy cửa...
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Con người sống trên đời, cơ hội chẳng ai giống ai, nhân duyên mỗi bên mỗi khác, thuận buồm xuôi gió cũng được, trầm bổng lên xuống cũng hay, ta vẫn bình thản như bao ngày thường, đều là vận mệnh của bản thân ta. Những người đã từng đi ngang qua đời ta, những người mà ta vô tình chạm mặt, những người......
Đôi khi chúng ta đi qua cuộc sống quá nhanh, vì thế mà vô tình để lỡ nhiều điều hay, không biết được những điều thiện lành mà ngay trong chốc lát nó chưa kịp thể hiện ra cho ta thấy. Cũng có những việc thì nhìn bề ngoài thấy rõ là xấu, là việc không nên làm, nhưng thực chất bên trong của nó lại......
Em hỏi gió khi mô về với Huế ...? Thăm cố đô hoa lệ tựa cung Hằng Đêm sông Hương có điệu ví mang mang Liu riu chảy chở trăng vàng xuôi bến…...
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Truyện Kiều với Tiếng Việt hẳn là có mối liên hệ như cụ Phạm Quỳnh từng khẳng định: “Truyện Kiều là cái ‘văn-tự’ của giống Việt-Nam ta đã ‘trước-bạ’ với non sông đất nước này”. Có lẽ không ngẫu nhiên khi một số nguyên thủ quốc gia nước ngoài tới Việt Nam đã trích Kiều như một phương tiện giao lưu......
Em ạ ngày xưa vua nước Sắc Có một nàng công chúa gọi Lung linh Nàng đẹp như sao trên đỉnh núi và diễm kiều hơn cả tiên nữ giáng trần....
Ở xã hội thời nay, lời thề và lời hứa đã trở thành hình thức, thật là đau lòng. Thời nay, người ta chẳng tin những lời hứa bằng miệng suông nữa. Vì không tin nhau, họ bắt nhau ký, đóng dấu và có cả người làm chứng nữa. Nhưng thực tế cho thấy rằng, kể cả thế họ vẫn chẳng giữ lời....
Em Chỉ có câu thơ ngổn ngang Không vần điệu Lạc trong những buổi chiều Không anh Em Chẳng biết vẽ lên mặt trời những sắc màu xanh tím Vì mặt trời thiêu đốt đêm đen...
Cổ nhân bảo khi chỉ ăn rau hãy nhìn người chết đói, khi bị què hãy nhìn người bị liệt, khi chỉ có một mái tranh hãy nghĩ đến kẻ ngủ đường… Khi ấy ta thấy ta vẫn còn ổn. Vậy nên, đừng có than. Cố lên!...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 권토중래(捲土重來 - quyển thổ trùng lai). Ở đây, quyển - cuốn trôi, thổ - đất, trùng - lặp lại, lai - đến. Câu này có nghĩa là cuốn theo đất mà đến lại lần nữa (흙먼지를 일으키면서 다시 돌아온다)....
Hanh hao nắng sấy mái đầu Đem thơ hong lại mấy câu ướt mềm. * Hết đoán non lại đoán già Câu thơ ám ảnh như là bùa mê * Bao giờ người bớt thông minh Ta thôi khờ dại thì mình với nhau....
Có đôi khi vài tia sáng của niềm vui nho nhỏ le lói giữa đêm dài đầy ắp nỗi cô liêu... cũng đủ để cho ta tim khắc khoải thật nhiều nhớ hơi ấm của những chiều vụng dại...
Ừ, thì cỏ dưới chân ta xanh. Ngước lên lồng lộng.Tàn xanh tắm nắng long lanh... Ừ, thì tháng năm quẩn quanh, Kí ức tồn đọng, Khoảng trời cao rộng, Ngày mai thôi, kỷ niệm thoắt qua rồi......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!