- Sáng tác mới
Đời bao nhiêu cạm bẫy Cứ giăng mắc linh tinh Nào bẫy tiền bẫy tình Bẫy gì gì chẳng biết Mắc bẫy thì nguy thiệt Chẳng chết cũng bị thương Chả cứ gì dân thường Đến quan cao cũng bị...
Trong những năm tháng học trò, tôi và bao bạn bè thuộc nằm lòng câu thơ của nhà thơ Bảo Định Giang: “Tháp Mười đẹp nhất hoa sen Việt Nam đẹp nhất...
Hai mươi năm rồi kẻ ở người đi Tiếng Ve gọi ta tìm về nỗi nhớ Mùa tiếp mùa lật nhanh như trang vở Ta xa nơi này – ga xép Tuổi Me Xanh....
"Thực tế" và "thực tiễn" là hai từ hay bị dùng lẫn, sai và đại đa số là do không hiểu được ý nghĩa của nó là gì. Thực tế (實际, 실제) là sự thật khách quan đang diễn ra trong một khung cảnh nào đó. Thực (實) là sự thực, Tế (际) là đang diễn ra. Tức là cái đang thực sự diễn ra....
Một người Ngồi với một người Người này Ngồi ngắm nụ cười người kia Ngọn đèn Ngồi ngắm đêm khuya Hôm nay Ngồi ngắm ngày xưa xa vời...
Khi Đức Phật Thích Ca tại thế, có người hỏi Phật về nguồn gốc vũ trụ. Phật không trả lời. Không phải vì Phật không trả lời được mà là vì có nói họ cũng không chứng được, dẫn đến không tin,...
Một lần yêu chúng mình khắc tên nhau vào tim Khuôn mặt người tình không bao giờ già nữa Cuộc đời ngừng trôi, thời gian thôi chảy...
Đại bộ phận những người sắp ly hôn đều tưởng bở rất nhiều thứ. Họ cho rằng, ly hôn là đáp án duy nhất cho một hôn nhân bất hạnh, chỉ cần ly hôn,...
Một người Ngồi với một người Người này Ngồi ngắm nụ cười người kia Ngọn đèn Ngồi ngắm sao thưa Hôm nay Ngồi ngắm ngày xưa xa vời Ngắm em đi Cuối thu rồi...
Đêm mở mắt Hóa sáng nay Còn ngày nhắm mắt Thì ngày thành đêm Từ chiều Mở mắt con tim Ở đâu Em cũng chẳng nhìn thấy anh...
Lại một lần này nữa chúng ta rời tay nhau Chẳng có ai khóc đâu Mà lòng sao nặng trĩu Mai chúng ta ra về Mỗi người đi một ngả Mình về con đường đá...
Bao giờ Anh gặp được em Nợ duyên hôm ấy Ban đêm hóa ngày Bao nhiêu kẻ Bị đọa đày Trong ngục tối Ngỡ mình bay giữa đời Những ai...
Định mệnh bồng em Trao vào vòng tay anh Anh cúi xuống Hôn lên môi định mệnh Định mệnh ôm chặt anh Tự kiếp nào thân thiết...
Tóc em quên nghe gió thổi Ngân rung tiếng hát của trời Khúc nhạc ùa ra từ đất Thanh âm dập dìu lứa đôi Tay anh không nghe thác nói...
Bình minh vừa chợt hé, Nhè nhẹ ở đằng đông. Không gian nhuộm sắc hồng, Dòng sông bừng tỉnh giấc! Núi hiền hòa chân thật, Xanh thẳm phủ sắc vàng Giữa trời đất mênh mang......
Kìa trông lấm tấm mưa bay biết xuân đã đến giăng đầy ngõ xa ta thêm tuổi nữa rồi mà em thêm tuổi nữa cũng là đương nhiên...
Chẳng lẽ ta đi mãi cái hành lang già cỗi, Ba vạn sáu ngàn ngày, Hun hút rêu phong, Mặt Trời chợt giấc, Mặt Trăng rụng hoài ?......
Đời người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Người ta sẽ luôn phải đối mặt với những khó khăn, thất bại và phiền não trong cuộc sống....
Tôi thích gọi Nguyễn Diệu Liên là “Út em yêu quý“. Vì tôi yêu quý và biết ơn em bằng những gì ấm áp tinh khôi. Vì trong nhóm Văn Búp của gia đình Nhà Búp chúng tôi, Diệu Liên nhỏ tuổi nhất, học khoá áp cuối, còn tôi và 11 anh chị em khác học khoá đầu....
Quá nửa đời người mới cùng nhau trở lại Những con đường tuổi thơ đã đi Niềm vui nhỏ, hay nỗi buồn trăn trở Có một thời như thế để khắc ghi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!