- Sáng tác mới
Mới ngày nào thu còn rơi trong nước biếc, Giờ tuyết đã về, trắng muốt bông bay. Trời đất xoay, đời cũng quay mấy ngả. Chỉ còn ta, đối diện với ta. Tự hỏi lòng, đã bước đi xa? Hay vẫn dùng dằng thương lá rụng....
Mưa chuyển mùa thay cho lời tiễn biệt Thu úa vàng ướt lạnh tháng Mười Hai Ôi thời gian trôi quá mau! Mải miết... Tự đáy tim khô khốc tiếng thở dài... Mây với gió hóa mưa vần vũ Lứa chúng tôi tháng năm ngắn, ngày dài......
Thời gian trôi quá nhanh! Già lúc nào chẳng biết Sức lao dốc không phanh Mới nhận ra khác biệt... Hình như mình đang sống Giữa ảo tưởng ngày mai Hôm nay trôi vô vọng Quá khứ đeo bám hoài......
Bảo nhau mượn Bút của Thời Xưa Để viết thơ mùa đông Hà Nội Hàng lộc vừng đang kỳ thay áo mới Tháp Rùa lung linh soi bóng mặt hồ
Mới đầu đông cái lạnh chỉ se se...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Mẹ sinh con phận gái Má hồng môi bé xinh Chúng mình cùng làm bạn Từ những sớm bình minh . Khi mẹ đau khổ nhất Bố con tưởng không qua Con vẫn luôn tin tưởng Động viên mẹ nhất nhà....
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ” Con thì ăn vạ cơm chờ chưa sôi. Cơ quan sắp tổng kết rồi, Vừa thi công chức, đứng ngồi không yên. Em cưới, mượn chị ít tiền,...
Cho đến bây giờ, mấy chục năm qua đi, tôi đã là người phụ nữ cao niên có chút thành đạt nhưng tôi không khi nào quên được hình ảnh và những kỉ niệm về cô giáo Doãn Thị Chút, cô giáo, người thầy đầu tiên của tôi và nhiều đứa trẻ ở làng Duyên Phúc quê tôi....
Cận mặc giả hắc cận chậu giả xích (tiếng Hàn 근묵자흑 근주자적 tiếng Hán 近墨者黑 近朱者赤] - cận mặc giả hắc cận chậu giả xích). Ở đây, cận - gần, mặc - mực, giả - người, chu - màu đỏ, màu son, xích - có sắc đỏ....
Sao em lại ngượng ngùng Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ! Ơi cô giáo dịu hiền giản dị Vì học trò tận tụy ngày đêm. Mỗi cây đàn là một bé em Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)...
Vui buồn mấy rồi cũng qua đi Ta trở lại với nhịp đời thong thả Tự mỉm cười khi vượt qua vất vả Và vui hơn sau những cuộc vui! Kỷ niệm dầy lên dù tháng năm trôi...
Ngày 19/11 là NGÀY QUỐC TẾ ĐÀN ÔNG. Đàn ông, một sinh vật hiền hòa, dễ hiểu, dễ nuôi, tư duy đơn giản, tuy tốn tí chút bia rượu, trà thuốc nhưng được cái có sức khỏe tốt và khả năng nhẫn nhịn vô biên....
Giúp ta đi... hãy vì ta em dệt giúp tấm chăn ta đắp ấm cho trái tim run rẩy Thu đi qua ánh nắng vàng ngầy ngậy hoá âm u lạnh lẽo giữa mây mù... hết thật rồi em, hết cả lá vàng khô...
Tròn xinh như con mắt Hoa nở tím bên đường Cái cây dại bình thường Bao nhiêu người bắt gặp Mình đầy gai nhọn sắc Búp lá vẫn non mềm Giữa chiều hè bụi trắng Vẫn một màu xanh êm...
Anh gió mùa ... Vắt ngang nỗi nhớ của em Ấm nhẹ thôi mà sao buồn đến thế Ta bỏ quên nhau qua từng hơi thở Chẳng thể gọi gì sau những tháng ngày xa. Em để hồn mình theo gió tan ra...
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Kỷ niệm bỗng lìa cành, Cả rừng thu lá đỏ, Hương cốm nào cuối phố, Nắng bỗng bừng lên, trong ngọn gió hanh... Sụt sùi Đông về,
Kỷ niệm ướt mong manh, Xin chút gió Xuân, Xin hầm hập gió Lào,...
Kỵ hổ chi thế (tiếng Hàn 기호지세 tiếng Hán 騎虎之勢 - kỵ hổ chi thế). Ở đây, kỵ - cưỡi, hổ - hổ, chi - của, thế - tình cảnh. Kỵ hổ là cưỡi hổ, chứ không phải là kiêng kị con hổ. Nghĩa đen câu này là ai đó đang ở cái thế cưỡi hổ. Câu này tuy có vẻ dễ, nhưng không phải. Mỗi người hiểu có đôi chút khác nhau....
Một chấm lạnh, Ngưng tiếng chim đang hót. Đất trời im, Thanh trong đến vô cùng. Đám mây nào, thả từng giọt rưng rưng. Những nốt lặng dương cầm, Xốn xang niềm thân mật....
Đã lâu rồi trời lại trong xanh Lúng liếng Hồ Tây chiều Hà Nội Nhạc Tiền chiến du dương mời gọi Hương cà phê vấn vít níu cong cành...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!