- Sáng tác mới
Gần chín mươi năm về trước, trong một làng quê hiền lành chăm chỉ, dưới bóng tre xanh rậm rì dày đặc, trong mái nhà nóc rạ thơm vàng suộm nắng, cha tôi ra đời. Cha tôi! Người là thầy giáo, người là cha hiền chăm sóc con cháu chẳng quản khó khăn....
Thu quét nắng bên thềm Ngõ vắng êm đường thơm lá rụng Em rón rén về Để tiếng giao mùa Vỡ vụn dưới bàn chân Như trái tim anh Òa trong nỗi nhớ Như bàn tay anh...
Phố ăn đêm đèn sáng bên đèn Vai dựa vai, mái đầu nghiêng, tóc thả Chén rượu nồng ai chấm làn môi Ai chẳng uống cũng say, nhìn đắm đuối Cho bồi hồi, tay chạm khẽ bàn tay ......
Cũng mong manh, cũng nhẹ nhàng Cũng rung rinh đỏ như ngàn hoa thôi Mùi thơm thơm cả lên trời Vàng ngây ngất nắng, đỏ bời bời hoa Này là tháng chín, tháng ba...
Anh còn nhớ hay anh đã quên? Gió vẫn thổi con đường dài hun hút Cứ để em mong nỗi nhớ hao gầy Anh bảo rằng đón em đêm nay...
Khi cầm tập thơ đầu tay của Lê Kim Phượng, ấn tượng của tôi là hơi ngợp bởi độ dày trăm bài, lại còn được gia cố thêm bằng cặp bìa cứng....
Tôi biết đến thơ chị Diệu Liên khi tình cờ đọc được bài “Tản mạn Tháng tư” trên trang Nhabup.vn, những vần thơ đầy chất nhạc reo vui, bừng sáng trong tiết giao mùa....
Còn hồi bé, mỗi khi hoa phượng nở cùng tiếng ve ran là bọn trẻ biết rằng sắp được nghỉ học. Quẳng hết sách vở vào một góc nhà rồi tha hồ chạy nhảy. Không phải (hay là không được?) học thêm học bớt gì cả. Với bọn trẻ như mình, hoa phượng không phải để ép vào trang vở, để mà mơ mộng, mà bâng khuâng....
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!