- Lý luận - Phê bình
Mưa đền cây
Thứ năm - 21/11/2019 09:14
Em là mưa đền cây
Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố
Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ
Anh tìm đến nơi em để hồi sinh.
…
Mưa đền cây, em đấy hiền hòa
Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc.
Đáp đền cho anh những gì đã mất
Để cuộc đời này mãi mãi
Bắt đầu yêu.
Đó là mấy câu thơ trích trong bài thơ “Mưa đền cây” của một cô bé có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết và nét mặt dịu hiền: Thúy Hằng. Một lần tra cứu từ điển Hán Việt, tôi mới biết chữ "Thuý" có nghĩa là "đẹp". Tên em là vầng trăng tròn đầy, vầng trăng viên mãn giữa trời cao thẳm. Em và thơ của em lành như con nai đang ngơ ngác trên đám lá vàng thu, như con chim non đang rót từng nốt nhạc nhẹ nhàng thánh khiết xuống mùa xuân, như cái trầm mặc của dòng sông cuối mùa đông, thẫn thờ nhận hết những trái ngang cay đắng của cuộc đời để rồi bao dung hòa mình vào biển cả.
Nhớ lại lần đầu gặp em là khi lũ bạn văn thơ thiếu nhi chúng tôi, hầu hết đã ngấp nghé tuổi tri thiên mệnh, có sáng kiến là hò hú nhau về nơi xưa chốn cũ, để cùng nhau hàn huyên, cùng nhau hoài niệm. Và lần về quê tụ hội vào năm 2015, tôi mới biết em. Chúng tôi có cái duyên được chung thầy dạy viết văn nhưng Hằng học sau tôi mấy khóa. Kể từ đó, lần nào tôi về quê tụ hội, Hằng cũng tới. Em lành lắm. Nhìn em lúc nào cũng thường trực cái cười nhẹ nhẹ và ánh mắt dịu dàng. Em luôn nhường mọi người nói trước, và vì thế tôi thường thấy em dùng nụ cười thánh khiết của mình thay cho các câu trả lời.
Mới đây, Thúy Hằng ra mắt tập thơ “Mùa Đợi”. Một tập thơ với hơn 50 bài thơ đáng yêu, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Mở tập thơ ra, có cảm giác như được chạm khẽ vào những lung linh phù hoa của một thời xa xưa, khi lúa đang thì con gái, đang chuẩn bị ra hoa, làm đòng. Đọc thơ của em, dễ hình dung ra con người em. Lành dịu và nhẫn nhịn. Niềm thương yêu luôn tròn đầy:
Em gửi dấu yêu vào cỏ
Xót xa ru nhánh lá gầy
Ngỡ mùa vừa qua đâu đó
Dịu dàng chạm nhẹ bàn tay.
(Ru cỏ xanh mềm)
Hay khi hát ru cho giấc mơ ngoan, lời thơ cũng thật thánh thiện, trong sáng và ngọt ngào:
Mẹ sẽ hát những lời ru dịu ngọt
Chở che cho con qua năm tháng nhọc nhằn
Hãy mỉm cười ngủ ngoan con bé nhỏ
Ru mộng an lành bằng những giấc mơ xinh…
(Lời ru cho giấc mơ ngoan)
Đây là tháng Ba với mùa xuân đang chín mọng trên môi. Là lảnh lót tiếng chim trong ban mai. Là nhựa sống đang trào dâng. Nó sâu lắng tới từng ngọn cây, búp lá hay bên ngoài là lớp vỏ xù xì thô ráp mà bên trong thì phập phồng:
Tháng Ba nồng nàn sâu lắng phải không
Hoa gạo nở cháy bùng lên sắc đỏ
Dâu mỡ màng non chạm vào là ứa nhựa
Nhịp sống phập phồng mâng mẩng giữa ngàn cây.
(Cảm xúc tháng Ba)
Đọc thơ của em, thấy nhiều nhất là cảnh mùa Thu lung linh, đằm thắm với những khoảnh khắc của tâm hồn thơ đang đối cảnh sinh tình. Đó có thể là bóng dáng một người nào đó, bất ngờ bị một sợi nắng vô tình rớt xuống đời mà ngu ngơ với những nỗi niềm thầm kín.
Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình rớt vào đời giọt nắng
Giọt nồng nàn mà sao xa vắng
Giọt lung linh
giọt của phù hoa.
(Có một lần)
Đó cũng có thể là một người chỉ với một sợi nắng làm tin, mà dám ngược đường, ngược nắng gió, quyết đi tìm vầng mây hoang dại còn sót lại sau trận bão giông:
Ru hời ru hỡi diêu bông
Thương ai, ta ngược gió đông đi tìm
Tay cầm sợi nắng làm tin
Cỏ may găm nát trái tim dại khờ.
(Ru hời diêu bông)
Đó cũng có thể là một phút ngẩn ngơ khi đã trót lỡ hẹn với mùa thu, mà thấy Thu đang lướt qua mình với bao luyến nhớ trong bài “Phút cuối cùng với mùa thu”:
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Khi ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ
Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa….
Người ta bảo: Thơ cũng là người, mà người cũng là thơ. Với Thúy Hằng thì đúng là như vậy. Để có thể đồng cảm, hiểu và trở thành tri kỷ với thơ, với Thúy Hằng - người viết những dòng thơ đáng yêu này... đòi hỏi có thời gian. Nếu bạn có thời gian, xin hãy cùng cảm nhận. Nếu bạn có tâm tình, xin hãy chia sẻ. Và khi bạn đã đồng cảm, đã sẻ chia, bạn có thể tự tin nói rằng mình là người trong cuộc, là một nhân vật trong thơ của Thúy Hằng…
Trần Huyền Tâm