- Sáng tác mới
Di truyền từ ngàn xưa trong thung thẳm rừng mưa họa mi rời xuống núi giọng líu lo vời vợi Ngả nghiêng vườn bích đào đất giật mình xuyến xao đánh thức miền cổ tích...
Ta mời buổi bình minh ly cà phê sáng nhé gió dẩu môi hôn vầng dương nhè nhẹ nắng đa tình ngái ngủ vọng hương đêm nụ tương tư mà ta muốn tặng em đang lướt thướt phơi tóc mềm cho nắng...
Chơi hoa từ lúc chưa xuân Nụ còn chúm chím vài tuần cuối đông Trên cành đã nở vài bông Để dịu bớt nỗi chờ mong xuân về...
Bám đuổi theo dòng nhựa Chồi tơ bật khỏi cành Nắng xuân vừa ửng đỏ Chồi đã mượt mà xanh Ngày xuân em bên anh Nồng nàn và say đắm Hàng cây che bớt nắng...
Đi trên bờ cát chiều nay Nhặt con ốc biển mong ngày tặng em Bãi chìm là bởi triều lên Người cô đơn bởi từng quên đợi chờ Ngoài khơi sóng tự bao giờ...
Đầu năm nay Mình già đi khá nhanh Thích ở một mình Sống trong thầm lặng Thích cá, thích chim Mê cây, mê lá Tới thời người Đắm trong cỏ và hoa…...
Tạt vào bên vệ đường, Mưa cũng vừa sập đến. Hạt hạt xiên hổn hển, Bay xéo vào mái hiên ... Hai tuần nữa là Tết, Sài Gòn đang mùa khô....
Những ngày cuối năm sau đợt mưa lạnh lê thê, đầu tháng chạp nắng vàng chợt bừng lên rạng rỡ trải dài trên miệt vườn đất bãi quê tôi. Và kìa trên triền sông Hồng đã sáng rực lên sắc hoa chờ đón Tết....
Ngồi bên bàn làm việc nhìn qua kính cửa sổ thấy vườn cây quằn quại tan tác trong gió đông. Quang cảnh trời đất vô cùng tiêu điều tang thương. Không hiểu sao cứ đêm xuống gió từ phương Bắc lại nổi lên vô cùng dữ dội....
Chỉ còn lại tuyết thôi Trắng một vùng cổ tích Lung linh giọt nước mắt Óng ánh muôn sắc màu. Ánh vàng non nớt rọi Ấy là nỗi đau mềm. Ánh xanh hanh hao chiều Là những niềm nuối tiếc....
Tuyết gối đầu trên cây, Giang tay che mặt đất. Chiều phớt hồng trong vắt, Tinh khiết một màu đông. Những xốn xang cuối hè, Những thu buồn đơn lẻ, Cả mùa xuân lặng lẽ, Biến thành hoa thành cỏ...
Mấy hôm trước, lúc cả nhà ngồi quây quần uống trà sau bữa điểm tâm, ông tôi bảo tới mùng 8 tháng 8 này, bà nội vừa tròn 88 tuổi. Bố tôi vui vẻ nói đùa, nếu biết thêm giờ sinh nữa thì dãy số tính tuổi bà sẽ là bốn con số 8....
Một trái tim đóng băng Nằm sâu trong tuyết Tuyết trắng... Tuyết óng ánh. Con gái yêu, con gái nhỏ bé vẽ cho mẹ một con tim đỏ đẹp và mềm, mang trong mình thương và đau...
Khóm lan nhà tôi đã cố gắng tồn tại sự sống của nó được ba năm. Người ta bảo đây là loại lan được nhân giống trong phòng thí nghiệm nên khó thích nghi với môi trường thay đổi, tuổi thọ không được là bao; không sánh được với giống lan rừng, loài lan tự nhiên, hoang dã, sức đề kháng rất đáng nể....
Con đường ấy ngày xưa ta đã bước Cũn cỡn như chú cún con thơ dại ven đường Cầm tay ngoại, lâu lâu dừng một bước Ngoai ngoái bóng chiều, chút bụi, dấu chân son... Con đường ấy choãi dần lên ngọn núi chon von...
Sau cơn nắng cuối ngày Em kịp đến với tôi Và bóng tối Mơ màng nghiêng biển cả Con tàu đại dương chở đầy miền xa lạ Chìm dần trong mênh mông Gió lặng lờ, sóng hờ hững viển vông Sao trời lim dim diệu vợi...
Sông biển ấy, Mây xưa này, Có nằm ngoài cõi phù sinh? Ai chợt tỉnh, Ai còn Mê, Có tiếng ai minh triết trong lòng lặng thinh? Thời gian trôi nhanh, Hoàng hôn trăng vừa lặn, Đã bình minh......
Con biết đến Bài ca hy vọng khi còn rất bé, từ mẹ .“Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng. Cánh chim xao xuyến gió mùa xuân…”. Bài hát yêu thích mẹ cất lên, cứ dặt dìu, trong trẻo, tươi sáng như thế....
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại! Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ,...
Đừng đứng khóc trước mộ của tôi Tôi chẳng đấy, và chưa hề nhắm mắt Tôi hoá ngàn cơn gió thổi khắp Thành bông tuyết lấp lánh tựa kim cương Thành ánh nắng chiếu trên đồng lúa chín...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!