- Tản Văn
Chuồn chuồn kim
Thứ năm - 11/01/2024 09:18
(Ảnh: St)
CHUỒN CHUỒN KIM
(Trần Kim Phú)
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại!
Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ, chạy dọc triền đê thả diều, hay đuổi nhau chơi trò lau sậy cho đến khi mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại thì lại nhảy tùm xuống sông tắm. Nước sông trong mát, nhìn rõ bóng chuồn kim đậu trên ngọn đước ven bờ. Tắm sạch sẽ về ăn cơm trắng muốt với canh cua, cà pháo ông, bà đã sắp sẵn thì cứ 3-4 bát mà đả vèo vèo. Ông bà nhìn con cháu ăn như vậy thì vui lắm, cứ phe phẩy quạt và lẩm bẩm: cha bố nhà nó chứ...
Đêm về, nằm phản cửa bà kê vươn ra sân đếm sao, tìm ông thần nông, và sung sướng chìa lưng cho bà gãi, tiếng dế ong ong, tiếng ễnh uông uông đuýt đuýt lẫn trong tiếng kể chuyện thì thầm của bà mà chìm sâu vào giấc ngủ khi nào không biết. Để sáng hôm sau, lại bắt đầu bằng những việc nho nhỏ giúp ông bà như hái chè, hái rau , phơi lúa, nấu cơm... Tuổi thơ như thế, chẳng cách xa xứ sở thần tiên là mấy, nhất là trong cái tư duy hồi ức mỗi lúc ùa về ở tuổi trưởng thành rồi làm cha làm mẹ…
Ngày xưa ấy, cá tôm đầy đồng, cua béo tròn vàng ươm lấp ló trong lỗ ven bờ ruộng, mà tinh mắt là nhìn thấy sau lớp bọt khí lùi xùi, xen kẽ lớp đất xôm xốp. Cảm giác móc được cua thật là thú vị, kể cả bị cắp đau nhói vẫn hả hê. Mùa hè về quê là mùa gặt, từng đon lúa chín vàng ươm, bông lúa trĩu hạt xếp cao chẳng thấy đầu cậu, mợ. Hương rơm thơm ngái, chỉ muốn hít hà và vùi sâu trong đống rơm cao gần nóc bếp nhà bà.
Tuổi thơ trong trẻo cứ thế mà trôi đi.
Mà sao, ở tuổi này, mỗi lần thăm quê, nhớ lại thấy nó trôi nhanh thế, và càng nhanh hơn đến khắc khoải khi cánh đồng cứ mỗi mùa lại thu hẹp dần nhường chỗ cho nhà cửa san sát, đất tôn phân ô cắm mốc, làm đường.... Lòng sông cũng hẹp lại, cỏ ngập lêu nghêu chân đê, úa úa vàng vàng chứ không còn xanh mơn man nữa. Buồn hơn nữa là không còn thấy ai xuống tắm. Cá tôm đi đâu mà chẳng thấy đó, thuyền. Chuồn kim cũng bỏ đi. Căng mắt cũng chỉ thấy lác đác mấy ngọn cỏ đu bám trên đó những chùm trứng đỏ đỏ hồng hồng của ốc bươu vàng. Nước sông lờ nhờ, bèo lẫn rác phủ gần kín mặt bờ. Ra thăm ruộng thì nước quanh quánh, đặc đặc, lỡ bước xuống thì cảm giác rùng mình, rút chân lên vang váng bám theo... Đến người còn không dám xuống thì cua cá nào sống nổi.
Giờ muốn tả thực cho con tuổi thơ của mẹ thì biết tả sao đây để con có thể hiểu hết. Buồn !!!!!