
- Lý luận - Phê bình

Vòng tuần hoàn của yêu thương và thời gian
Thứ hai - 24/11/2025 11:25

(Ảnh: Pixabay)
VÒNG TUẦN HOÀN CỦA YÊU THƯƠNG VÀ THỜI GIAN
(Nguyễn Thị Toán)
Một ngày đầu tháng 8 nhóm Búp trên cành năm xưa, chúng tôi hội ngộ ở thắng cảnh Hồ Núi Cốc - Thái Nguyên! Hai năm rồi kể từ mùa hè 2023 ở trại viết Đồ Sơn chúng tôi mới có dịp gặp lại nhau nên ai cũng tay bắt mặt mừng và những câu chuyện kể về ngày xưa, về hôm nay, sáng tác mới, công việc, gia đình, con cái…cứ ríu rít không dứt.
Nhà thơ Trương Minh Hiếu báo tin vui cho chúng tôi là vừa được lên chức ông ngoại của cặp song sinh. Tại hành lang bệnh viện Tâm Anh, Hà Nội, sau một đêm dài ngóng chờ, rạng sáng ngày 02/8/2025, khi con gái nằm trên xe đẩy từ phòng sinh trở về phòng hậu phẫu, hai cha con gặp nhau với vô vàn cảm xúc không nói thành lời: từ giây phút ấy, con gái đã làm mẹ, và người cha đã thực sự làm ông! Và ngay sau khoảnh khắc vô cùng xúc động ấy, anh đã viết bài thơ: " Bố ơi! Con làm mẹ rồi!"
Bài thơ là những suy ngẫm bồi hồi của người cha về niềm vui của con gái, về vòng tuần hoàn của yêu thương và thời gian, là tấm khăn cảm xúc được dệt bằng những sợi tơ ký ức bâng khuâng đan xen hiện tại ngỡ ngàng!
BỐ ƠI, CON LÀM MẸ RỒI!
Bố ơi, con làm mẹ rồi!
Bố nghe con nói qua đôi mắt nhìn
Ngỡ chênh chao sóng lặng chìm
Mầm cây tách vỏ, hoa tìm hương đưa
Ba hai năm, tự ngày xưa
Một câu chuyện kể như vừa hôm qua
Bố đi công tác xa nhà
Con bi bô gọi bố à bố ơi
Khi con trái gió trở trời
Bừng bừng vầng trán nóng nơi bố mà
Năm dần qua, tháng dần xa
Từ nơi ngõ nhỏ con ra phố phường
Nẻo đường đi đến muôn phương
Bước chân chập chững, lời thương ngập ngừng
Mây bay để gió chẳng đừng
Thuyền con cập bến, dạ mừng lệ rơi
Bao nhiêu cũng đủ con ơi
Đừng sân si với phận đời trần gian
Yêu thương như nước sông tràn
Duyên lành phước lớn nặng mang nhà chồng
Con làm mẹ, bố làm ông
Ngày xưa năm cũ cứ mông mênh về…
Ngay từ câu mở đầu, tác giả đã đặt người đọc vào khoảnh khắc bất ngờ và thiêng liêng: người con gái báo tin mình đã làm mẹ, còn người cha thì chợt thành ông ngoại. Cách nói “Bố nghe con nói qua đôi mắt nhìn” - tinh tế đến mức người đọc cảm thấy được cả sự lặng lẽ, run rẩy của xúc cảm – niềm vui không cần lời mà vẫn trào dâng.
Bài thơ như dòng sông chảy ngược: từ khoảnh khắc hiện tại, ký ức ùa về thuở con còn thơ bé. Là những lần con ốm, bố lo âu xoa vầng trán nóng; là những chuyến bố đi công tác xa về, con bi bô gọi “bố à, bố ơi”; là bước chân chập chững ra phố phường, lời thương ngập ngừng… Hình ảnh cha dõi theo từng bước đời con vừa ấm áp vừa thấm thía: một đời nâng niu, một đời chở che.
Đọc xong, ta không chỉ thấy tình cha bao la, mà còn nhận ra vòng quay ấm áp của đời người: yêu thương được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, lặng lẽ mà bền bỉ như mạch nguồn không bao giờ cạn. Đây không chỉ là thơ tặng con gái, mà còn là lời tự sự của những người cha, người mẹ, khi chợt nhận ra mình đã đi qua nửa đời, và hạnh phúc lớn nhất là thấy con khôn lớn, trưởng thành, tiếp nối hành trình yêu thương.
Chúc mừng thi sĩ Trương Minh Hiếu đã lên chức “ông ngoại”! Chúc mừng nhà thơ đã tìm thấy nguồn cảm hứng dạt dào trong tình yêu thương gia đình, quê hương, xứ sở để ngòi bút ngày càng thăng hoa trong sáng tạo nghệ thuật. Thơ anh minh chứng cho một chân lý của người cầm bút bấy lâu nay: Thơ chỉ ngập tràn trong tim khi cảm xúc đã thật đầy! Với yêu thương là cội rễ, tin rằng anh sẽ còn tiến rất xa trên con đường sáng tác văn chương mà anh đã chọn từ thuở thiếu thời!
Chúc mừng gia tài thơ ngày càng giầu thêm của tác giả: Cội (NXB Hội Nhà văn - 2014), Đi qua mỗi ngày tôi - (NXB Hội Nhà văn 2025), Ru mình (NXB Văn học - 2025).



