• dau-title
  • Lý luận - Phê bình
  • cuoi-title

Sức mạnh của niềm tin

Thứ tư - 24/12/2025 09:50


(Ảnh: Pixabay)



SỨC MẠNH CỦA NIỀM TIN
                                     (Nhà Giáo Phạm Thị Lam)
 
Khi bạn sinh ra một đứa con gái nhỏ như con mèo, gầy gò yếu ớt, mắt mở to nhìn đời thao láo mà không khóc; khi bạn dạy một đứa con mà bạn chưa nói xong nó đã cãi xong và tiếp tục gây sang chuyện rắc rối khác; khi bạn có đứa con luôn khác biệt bị kì thị trong bất cứ môi trường nào nó trải qua mà vẫn vui vẻ, mạnh mẽ vươn lên thì bạn sẽ hiểu nỗi vất vả, âu lo và bất an của những người làm cha mẹ như chúng tôi. Nhiều khi áp lực tới mức tôi chỉ mong con mình bé lại để nhét nó vào bụng cho mình yên tâm. Chồng tôi - người yêu con, chăm chiều con tới mức “có thêm cái ti là con không cần mẹ” đã có nhiều lần phải thốt lên với vợ: “con Bống nó làm cho bố sống trong sợ hãi“. Còn tôi thì bảo với con: “số của bố chỉ sống được đến 31 tuổi mà bố lo cho bây đến không dám chết. Chỉ đến khi cảm thấy con thật yên ổn, tự lo được cho mình bố mới dám ra đi”. Là hai người cùng học sư phạm, là vợ chồng, ngoài tình yêu, chúng tôi còn như “hai thằng bạn” nên hoà hợp mọi việc, nhất là việc dạy con. Trong sự nghiệp làm cha mẹ của mình, chúng tôi nỗ lực phấn đấu để các con luôn thấy “tự hào được làm con của cha mẹ”.
 
Tôi có ba đứa con nhưng Bống sức khỏe yếu, cá tính, bất định và làm cha mẹ lo lắng nhất nên chúng tôi cũng nghiêm khắc với con hơn. Vợ chồng đồng thuận dạy đứa đầu thành công thì hai đứa sau khắc sẽ tốt. Vì thế, chúng tôi vẽ cho Bống một “vòng tròn” kỉ luật, yêu thương, bao dung, kiên trì, nhẫn nhịn đủ rộng lớn để con được tự do phát triển hết cá tính và khả năng của mình. Và tôi tin vòng tròn ấy đã giúp con “sống trong môi trường kì thị mà vẫn lớn lên trong vui vẻ, hạnh phúc” đúng như lời Bống phát biểu vào cuối năm lớp 9. Vì những nền tảng đó mà sau cái chết đột ngột của chồng tôi, Bống thay cha, cùng mẹ ghé vai nuôi dạy hai em nhỏ. Con tiếp tục vượt qua sóng gió cuộc đời mình một cách mạnh mẽ để trưởng thành và gặt hái được những thành công mà tôi tin ở tuổi 26 không nhiều bạn trẻ làm được. Là cha mẹ, chúng tôi dạy con nghiêm khắc nhưng vẫn giữ được sự dân chủ và đầy yêu thương nên cha mẹ luôn là người đồng hành, người bạn để con có thể sẻ chia mọi chuyện. Ba đứa con, tôi nuôi dạy theo những cách khác nhau và yêu thương cũng khác nhau. Với Bống, trong tình yêu thương với con có rất nhiều những xót xa thấu gan, thấu ruột. Ngoài những câu chuyện chung kể về “Lão Gia”, Bống đều kể hết những khó khăn của mình cho mẹ, có thể trước hoặc sau sự việc xảy ra và luôn nhận được những lời khuyên quý báu để vượt qua, để chữa lành nhưng khi đọc lại những câu chuyện của con trong cuốn sách này thì xót xa là chưa đủ, thêm vào đó là nỗi đau buốt thấu tim. Con tôi quá mỏng manh trong tuyết lạnh, quá cô đơn cô độc trong cộng đồng Mỹ và quá mạnh mẽ chống chọi mọi khó khăn để tồn tại và thành công. Tôi đã ân hận vì sự nghiêm khắc cấm cản không cho con đi chơi khi về Việt Nam nên đã vô tình làm xa cách mối quan hệ của con với bạn trai tên B ở mối tình đầu, gián tiếp đẩy B và L (cô bạn thân của Bống) đến với nhau. Tôi đã rất giận dữ khi Bống bị “cắm sừng”, thậm chí còn đòi đến nhà của B, L để “xử” bố mẹ tụi nó vì tội: “không biết dạy con làm con tôi khổ” khiến Bống phải tỏ ra vui vẻ mà gàn “mẹ bỏ qua đi vì con đã giải quyết xong, đã vượt qua và chuẩn bị yêu người khác rồi”. Nhưng khi đọc lại tôi đã khóc và pha cả niềm ăn năn rất nhiều vì ngày đó, mẹ không đủ thấu hiểu hết nỗi đau của con. Việc con ra toà án Mỹ, sống trong ngôi nhà khu Dorchester nhiều dân gangster từng làm tôi hoảng sợ đến giờ vẫn chưa hết sợ. Nuôi con khó khăn, nhà nghèo, kinh nghiệm còn non nên chúng tôi dành năm năm đầu trọn vẹn cho Bống. Chồng tôi đã rất quyết tâm trong việc đưa con vào khuôn phép và “giống con nhà người ta” nhưng quả thật là gần như không thể. Bống gầy, yếu và rất lười ăn. Bữa ăn nào của con cũng là một trận chiến đánh vật của cha mẹ với nó. Hình ảnh bố đi trước cầm hai cái vung gõ xèng làm trò vui, mẹ bế con đi sau xúc từng thìa cơm, cháo mà nó không chịu ăn đã trở thành hình ảnh quen thuộc với hàng xóm khu Đình Thôn - Mỹ Đình. Ngày con 4 tuổi, ti vi chiếu bộ phim “Lã Bất Vi”, ở giữa có phần quảng cáo rất hay nên Bống thích. Lợi dụng con mất tập trung , tôi “nhét” được vào mồm nó được bát cơm chỉ trong 10 phút. Đó là cái lần nó làm bố mẹ sung sướng nhất kể từ lúc Bống sinh ra. Cứ thế, được năm bữa liền, Bống ăn thun thút, má phính ra trông thấy, vợ chồng tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng từ ngày thứ sáu, nó bắt đầu làm “trò”, mẹ vừa cho ăn xong, dọn dẹp tinh tươm, nó cho tay vào mồm móc họng nôn sạch ra, mà nó nôn là phải bẩn hết quần áo, sofa và ra khắp sàn nhà. Môt, hai hôm đầu, tôi tưởng do mình bắt con ăn no, nhưng đến ngày thứ ba thì phát hiện nó cố tình. Nôn xong, mình thì thương con phát khóc trong khi mặt nó tỉnh bơ, mắt sáng long lanh, thao láo. Bố nó cáu, dọa: “từ mai, cấm mày ăn cơm”. Thế là, nó nhịn thẳng cẳng một tuần luôn, không ăn một thứ gì ngoài uống nước và sữa. Sau đận đấy, tôi bảo với chồng: “không dạy nó giống trẻ bình thường mà hãy thả ra rồi trông chừng cẩn thận”.
 
Làm mẹ, là một nhà giáo, tôi luôn nỗ lực tìm kiếm và đưa con mình vào môi trường phù hợp với nó. Con tôi bị kì thị, chúng tôi cũng bị kì thị theo khi rất nhiều lần bị bố bị thầy cô mắng là “không biết dạy con”; mẹ bị chê, bị khinh theo kiểu “con nhà giáo mà vừa láo, vừa dốt”. Nhưng dù ở môi trường nào, hoàn cảnh nào thì bố vẫn “bênh con vô đối, chiều con vô điều kiện”; mẹ vẫn bao dung, nhẫn nhịn và đầu tư không giới hạn cho con. Hơn tất cả, chúng tôi chưa bao giờ hết tin tưởng ở con. Niềm tin rằng con mình sẽ khỏe, hạnh phúc, thành công là nền tảng để con tôi vững vàng tiến về phía trước.
 
Như Bống nói: Việt Nam nuôi Bống lớn nhưng nước Mỹ dạy Bống khôn. Những vất vả, tủi hờn và cả thành công trên đất Mỹ 10 năm qua đã nhào lặn nên một cô Bống xinh đẹp, học thức, vui vẻ, hạnh phúc hôm nay. Tuyệt vời hơn, dù rất nhiều uất ức, khổ đau Bống chưa từng bao giờ oán trách người và việc đã gây khó khăn mà con gặp trong đời mình. Thậm chí, con nhiều lần thể hiện lòng biết ơn với quá khứ đau thương ấy. Nó cũng là một điểm tựa để con đứng lên và vươn xa hơn nữa.
 
Tôi yêu con, tự hào về con nên hay khoe con. Khi được ca tụng là “người mẹ tuyệt vời”, tôi hãnh diện lắm. Nhưng trong hành trình nuôi dạy các con trưởng thành và có chút thành tựu hôm nay, tôi có rất nhiều người hậu thuẫn: bố mẹ hai bên đỡ đần chăm sóc, lão gia - người chồng vĩ đại xây nếp nhà xong mới nhẹ nhõm ra đi;
cô giáo Đào Thanh Bình - người thầy của cả gia đình, người tư vấn và chỉnh sửa cuốn sách này, các thầy cô giáo dạy con và các cô bác “hội lịch sử để lại” trường Đoàn Thị Điểm; thầy Huỳnh Mùi & cô Minh Chi, hai nhà sáng lập CISV Việt Nam, hai nhà giáo lỗi lạc, thần tượng của bao thế hệ thanh thiếu nhi và phụ huynh CISV; bác cả Hồng Hạnh cu te hạt me luôn ủng hộ mẹ Lam và bênh cháu chằm chặp; bà An già - bạn thân của mẹ , là người “mẹ trẻ” của 3B đặc biệt là Bống; bác Tuấn (bác Chuột Cống bạn mẹ) - người thay Cha đỡ mẹ trong hành trình nuôi dạy Bống và các em; cô Vân, cô Hà, chị Hoài, chị Phương những kế toán, thủ kho sẵn sàng “bơm tiền” từ công ty TTĐ cho Bống học hành; bác Lan Trương- người hai lần dẫn dắt, “cứu” con thoát khỏi vũng lầy của điểm số để vào những ngôi trường Đại học tốt nhất; bác Hồng Anh - cố vấn học thuật trong hành trình apply cao học, tiến sĩ của con; Ông Hùng Trần- nhà sáng lập Got It, S4V, người Việt đi xa nhất ở Sillicon Valley - người có ảnh hưởng quyết định đến việc đổi ngành sang Giáo dục của Bống; chị Soan Đặng, nhà sáng lập S-world, đơn vị sản xuất chương trình “Nguy cơ”, người đã giúp Bống thấu hiểu giá trị và sức mạnh quyền lực của ngành Truyền thông; giáo sư Trương Nguyện Thành, Tiến sĩ GD Nguyễn Huyền, Tiến sĩ Nguyễn Chí Hiếu, nhà giáo Mai Lan Anh - những nhà giáo dục tầm vóc thấu hiểu giáo dục và thanh niên tư vấn cho con trên hành trình apply bậc Tiến sĩ; Tiến sĩ Lê Mai Lan- Chủ tịch Vin Uni, người hào phóng giới thiếu Bống với Phó Giáo Sư Tiến Sư Thomas Hatch và Đại học Teachers College, Columbia; cô Thảo-cô giáo Tiếng Anh từ Tiểu học, nay là Sếp mẫu mực của con; chị Phương Anh người “chị gái” tâm giao nay là cộng sự, cô Tracy Nguyễn, người bạn thân thiết của gia đình đã cho mượn nhà để lập “trại” viết cuốn sách này; bác Tú- người thủ lĩnh mà Bống ngưỡng mộ, người là một trong các lí do thúc đẩy con trở về Việt Nam làm việc; Andy Kim- người Sếp dìu dắt Bống suốt 3 năm với một niềm tin là “Bống thông minh nên tôi phải họp phụ huynh với mẹ Lam để đảm bảo cô ấy làm việc đủ lâu cho tôi đào tạo thành tài”; đặc biệt hai em Bông - Bờm kết với Bống thành “bè lũ ba tên 3B” đã luôn yêu thương, đoàn kết và bênh chị, bảo vệ chị Bống chằm chặp …. và còn rất rất nhiều những người thân, bạn bè đã giúp đỡ đồng hành cùng mẹ Lam trong hành trình nuôi dạy con trưởng thành. Mẹ Lam vô cùng cảm tạ.
 
Con gái tôi được sinh ra bởi người cha thông thái, người mẹ giàu ngôn ngữ nên khi đặt tên con chúng tôi cân nhắc rất nhiều chiều. Khi đặt tên con Nguyễn Thị Minh Phương, bố Đạt mong con gái ở bất cứ nơi đâu con cũng là đứa trẻ thông minh thấu suốt. Khi đặt tên con là Bống, mẹ Lam không chỉ nghĩ đến một cái tên dễ thương, mà là gửi vào đó cả một niềm tin, một hình ảnh, một triết lý sống. Mẹ nghĩ đến con cá bống trong truyện Tấm Cám  nhỏ bé, hiền lành mà lại trung thành và kiên cường, như lời nhắn gửi rằng con hãy sống tốt, dù đời có phũ phàng vẫn giữ được lòng nhân hậu. Mẹ cũng nghĩ đến con cá bống thật ngoài đời, loài cá bé nhỏ mà dai sức, bơi ngược dòng nước đục, thích nghi với mọi khúc sông, như mẹ mong con sẽ dẻo dai trướcg sóng gió, không sợ va đập mà vẫn trong trẻo phần hồn. Và hơn hết, mẹ muốn “Bống” là biểu tượng của sự giản dị mà mạnh mẽ  sống khiêm nhường, nhưng có bản lĩnh, có cá tính, như dòng nước mát lành nuôi lớn tâm hồn con. Mẹ đã nuôi dạy con theo triết lý đó và Bống lớn lên theo đúng tinh thần đó. Vì lẽ đó mà con rất yêu cái tên ở nhà của mình và luôn muốn mọi người yêu con gọi mình là Bống.
 
“Vượt Shock” là cuốn sách khép lại một hành trình đã qua và mở ra một chặng đời mới - chặng đường của người trưởng thành. Dù tương lai con có là Ai thì với bố Đạt: “Nó là con tao, dứt khoát là con của tao”- câu nói truyền thống khẳng định chủ quyền làm cha của lão gia. Còn với mẹ con mãi là cô Bống nhỏ yêu thương./.


-----------
* Bài cảm nhận của Nhà giáo Phạm Thị Lam, mẹ của tác giả "Vượt Shock" - Jenna Nguyen

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.