- Sáng tác mới
Chiều lãng đãng rơi Sương đổ bốn bề Anh một mình Hụt hẫng giữa từng không Chống chếnh hư vô Chim lạc bạn Những mái nhà xiêu
Những cọc giậu gầy nghiêng mình trơ trụi Con đường xám lạnh lẻ loi...
Em bỏ lại sau lưng Biển mênh mông sóng vỗ Bỏ hoàng hôn lộng lẫy Tím hồng ngợp chân mây. Con đường rợp bóng cây Dẫn em về nơi ấy...
Chẳng mấy đã muối sương pha màu tóc tháng ngày đi vạt nắng mịt mờ trôi trong vũ trụ vô cùng rộng lớn có con đường in bước lối riêng tôi con đường ấy một lần tôi mở mắt sợi mong manh mang buộc giữa cành hồng...
Con đường khao khát nhịp chân Trải lòng đưa đón bước gần nẻo xa! Mặt đường mòn dấu chân qua Đưa người vào lối ngã ba trường đời!...
Rất tình cờ tôi có được tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu (), một người chưa từng biết mặt, biết tên. Đọc liền tù tì một mạch cả tập thơ, tôi cảm thấy hình như cái nóng rát gió Lào đang hừng hực quanh mình tan biến bởi sự mát ngọt của những dòng thơ Trương Minh Hiếu....
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất
Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu...
Đổi mới thật Những con đường ngõ xóm Cánh đồng xưa...Nay cao vút building Cây đa đầu làng...Nay cột đèn cao lớn Cô gái chân quê...Nay mặc hở nửa mình...
Tôi cứ Khoảng đời nào lóe sáng cho tôi?đi, dọc con đường mòn mỏi Tôi cứ đi, về hướng xa xôi Thời gian trôi, hẹp hòi theo vách đá Lòng đơn côi từng cơn thét gọi...
Giữa những ngày Hè Giáp Thìn, năm 2024 này, tôi thực sự hào hứng được đọc và viết lời bình cho tập thơ của Trương Minh Hiếu – Một “Nhà văn Nhóm Búp.” Một Nhà văn trong gần ba chục “Môn sinh” trưởng thành từ “Lò luyện Văn chương” của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình từ 50 năm trước....
Em đi chiều nắng hạ Cây chẳng buồn ra hoa Dàn bấu không ra trái Mộng đẹp cũng rời xa Anh nhớ những chiều qua Trong ánh nắng nhạt nhoà...
Mỗi con người đều có nơi sinh Rồi sau đó muôn ngàn điểm đến Con đường,bầu trời,dòng sông, mặt biển vẫn chẳng nơi đâu bằng cửa nhà mình Ở đấy có thiêng liêng hai chữ Gia đình...
“Chàng Kim!” - Tôi khẽ ngước lên và gọi "chàng" như thế. Vẻ ngượng ngùng của cô gái vừa ở tuổi trăng tròn, đang xốn xang, người mình thầm thương, vụng nhớ. Kim Làng Thắng. Tôi người làng Râu, cách nhau một cây cầu với thôi đường chỉ hơn một trăm mét đường liên xóm....
Em nhớ anh Nhớ cả mối tình Mười sáu trăng tròn Tình nồng chín độ Mình yêu nhau Xa nhau Rồi hội ngộ Tình bỗng nồng nàn ấm áp hơn xưa....
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt...
Con đường dài ngang qua phía làng tôi Xe cộ chạy ngược xuôi rung mặt đất Hai mươi năm, chẳng dám tin có thật Giấc mơ bây giờ như vàng nắm trong tay...
Mặt đất vốn không đường Nhiều người đi thành lối Vinh quang thuộc những người Mở ra con đường mới. Tuy nhiên, đường mới mở
Phải đẹp tiện ích hơn Nếu không, thành rối loạn...
Yêu thương gửi con đôi dòng. Chia sẻ trải nghiệm tấm lòng của cha. Đường đời đôi lúc phong ba. Thượng đế trân quý tặng quà riêng con....
Chiều bên hồ gió trải vắng mênh mông Trời xanh thắm, mây trắng tìm đáy nước Bóng dương liễu vờn sóng mềm tha thướt Hương thầm thì ngan ngát thinh không...
Chiều! Thông bần thần nhìn xuống phía dưới đồi. Xa xa một con đường mòn nhỏ lên lỏi đi ngang qua nhà anh trầm mặc. Hàng phi lao vi vút gió. Những cơn gió mùa Đông cứ phần phật cái ống tay áo của bên tay phải anh...
Họ đã không thể có Cơ hội một không hai Để khơi dậy từ đó Niềm tin ở con người... Trong mỗi một sự việc Có cái nhìn nhân văn...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!