- Sáng tác mới
Ở một ngôi làng nọ Có một bác thợ xay Chết vợ. Bác nghèo lắm Phải làm lụng suốt ngày. Gia tài chỉ ba thứ Cối xay gió, con Lừa
Và một con Mèo nhỏ Nó quanh quẩn sớm trưa....
Tôi có khen đuôi tôi đâu Mà mọi người cứ đổ đầu tội ghê Nằm bếp ngủ cũng bị chê Ăn vụng do chủ bỏ bê đói lòng....
Em đi công tác xa nhà Mới tuần lễ vắng như là đã năm Chậu hoa mỗi sớm em chăm Nắng hiu hắt, búp non mềm héo khô Nụ vươn lên tự bao giờ...
Mỗi chiều tan trường là cái Minh thường đi tắt qua lối giữa hai dãy lớp học, qua hàng rào tre hóp rồi theo các bờ ruộng để về nhà. Đường ngắn được đoạn chả hơn nó chạy ở sân trong dăm phút giờ ra chơi, thậm chí có lúc phải đi như làm xiếc qua chỗ lồi lõm, nhưng nhiều cái để khám phá....
Mưa rầu rĩ thế đủ rồi Vỉa hè lướt thướt mấy người lại qua Mái hiên giọt nước rì rà Quán hàng ngái ngủ, tách trà lạnh tanh Bà già ngơ ngẩn ngó quanh...
Cầm trên tay tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu, tôi không khỏi bồi hồi xúc động. Một miền ký ức xa xôi tưởng chừng đã rơi vào quên lãng bỗng vụt sáng lên, nhắc tôi nhớ lại những ngày xưa yêu dấu, được chung lớp chung thầy với Hiếu ở Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình cách đây gần nửa thế kỷ....
Cái đầu tiên đập vào người là nóng và ẩm, hoàn toàn ngược lại với khí lạnh trong máy bay. Tiếng ầm kéo đến dần dần, đó là một âm thanh rì rầm bám theo tôi suốt ba bốn tuần, không ngừng....
Thành phố Kisinhop cũng có một nơi tựa như Mong-Mac đối với Paris, hay Arbat đối với Matxcova, dốc Andreevski đối với Kiev. Đó là một công viên nhỏ, nằm giữa nhà hát Thính phòng và Nhà hát Kịch mang tên nhà thơ nổi tiếng của...
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả...
Có câu chuyện rằng anh A gặp khó khăn. Đột nhiên được một người lạ giúp. Anh A bèn nghĩ: đời thật phũ phàng. Người dưng thì giúp mình, trong khi anh em, bạn bè thì không. Mình sẽ không giúp ai nữa....
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Làm gì để có thể Giúp con mèo tôi cưng? Tránh được những cắn xé Của lũ mèo trong vùng? Không biết chủ của nó Bây giờ chuyển đi đâu? Họ đã bỏ rơi nó Hay nó chẳng chịu theo?...
Thế là cả chỗ hạt Phần từ chiều đến giờ Vẫn còn nguyên cả bát Mèo vẫn chưa dám rờ! Chắc vì nó quá sợ? Lũ mèo sống xung quanh
Cậy "gần nhà" nên giở...
Sau những trận "hỗn chiến" Con mèo thật đáng thương Nó chỉ dám ẩn, hiện Mặt mày đầy vết thương... Chỉ thoáng nghe tiếng nó Tôi đã mang hạt ngay...
Chiều nay tôi mừng quá! Vì nghe tiếng mèo kêu Giọng có vẻ giục giã Tôi liền chạy xuống theo... Đúng là tiếng của nó! Tôi nghe lâu thành quen Nhưng khi tôi mở cửa Chẳng thấy bóng bạn hiền......
Mèo về thăm dịp Tết Không biết từ bao giờ? Tôi vắng, nó không biết Chắc mèo vẫn cứ chờ? Tới khi tôi mở cửa Đã thấy tiếng nó kêu
Giận hờn hay trách cứ Gói gọn trong " meo , meo!"...
Tội nghiệp con mèo quá Chắc đánh hơi biết tôi Nó từ đâu vội vã Đến gọi cửa ời ời! Tôi nằm yên trên gác! Người ngợm vẫn còn đau...
Đêm qua con mèo ấy Cứ thảm thiết ngoài sân Nó muốn kéo tôi dậy Lấy hạt cho nó ăn? Hay chỉ vì nó thấy Đèn trong phòng hắt ra
Nghĩ tôi còn thức đấy...
Con mèo nhận được hơi tôi Từ xa lao tới cổng ngồi " meo meo!" Bước một bước là nó theo Nó như kể lể những điều xảy ra... Tôi vờ lánh mặt bước qua...
Mấy bữa tôi đi vắng Mèo sang chẳng thấy đâu Về thấy nó im lặng Vẻ mặt rất buồn rầu... Tôi hỏi han "đánh tiếng" Nó vẫn nằm bên rào
Hay là nó ốm nhỉ?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!