- Sáng tác mới
Khách du bỗng có một người Kỳ tâm họ thúc cũng nòi thư hương Vốn người huyện Tích châu Thường Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Tri...
Tôi viết sách, trời nhập tôi viết lách Bàn tay tôi vạch theo mạch chảy thần Ý trong sáng hồn dạt dào cảm xúc Đậu lòng người đồng cảm đã quen thân...
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng Có nhà viên ngoại họ Vương Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung Hóa nhi thật có nỡ lòng Vương Quan là chữ nối dòng nho gia...
Người cha trước khi chết Tặng con chiếc đồng hồ "Nó đã hai trăm tuổi Ông tặng bố ngày xưa..." "Con hãy thử đem nó Tới một tiệm đồng hồ Bảo rằng con định bán Xem giá cả hiện giờ..."...
Tím đến thế là thủy chung hết độ Cứ hè lên lại bùng nở cho mình Nào ai biết cuộc đời bao câu đố Để trả lời lần cuối trước lặng thinh...
Lại thèm rau muống tương cà Lại thèm cải đắng vàng hoa cuối mùa Lại thèm một húp canh chua Lại thèm một chút gió mùa hanh hao...
Thèm một mùa Xuân rực sắc hoa Thèm một dòng sông chẩy hiền hòa Thèm một mùa Đông trời ấm áp Thèm một bầy chim ríu rít ca Thèm một lời ru theo gió bay xa...
Tháng tư bồng bột ngây ngô lạ Chợt nắng chợt mưa chẳng nhớ mùa Như cô gái đang thì mười bẩy Nũng nịu hờn ghen bối rối lòng Tháng tư vội vàng nông nổi lạ...
Tuổi già hạnh phúc nhất Có một người bạn đời Nguồn an ủi lớn nhất Dành cho bạn cuối đời...Khi đó các con cái Tất cả đã trưởng thành...
Em đắm mê Chỉ một người Nóng hơn lò sưởi Nụ cười hiền khô Yêu em Yêu cả trong mơ Ngủ chung Với nỗi thẫn thờ của em...
Cuội nói chỉ biết ọp, on Tôi mê hai núm son son mềm mềm Nói thật cuội bảo rằng điên Cuội nói dối cuội còn hèn mấy tôi. Nhân danh điếu đóm nhà Giời...
Binh dị xinh xinh một góc phố Nắng sớm trong veo buổi cuối tuần Đời đến thơm tho, chuyện trò lớn nhỏ Gió mát lùa về, xanh mãi những niềm vui....
Có một cánh hoa vừa chào tạm biệt Chiếc hôn mềm như tia nắng sớm Hương hoa thơm vương vào cửa sổ Góc phố đông người, ai đó xôn xao …...
Munich đón tôi, Lớt phớt giọt mưa rơi Cong cong sợi nắng Thơm thơm khí trời Cây mơn mởn tươi Người nói cười nhè nhẹ Khẽ khàng, êm ả...
Trà Sơn Đinh Nhược Dung 다산 정약용(茶山 丁若鏞, Trà Sơn Đinh Nhược Dung, 1762년 ~ 1836년) là quan văn, nhà triết học, nhà thơ của thời Hậu Choson (Triêu Tiên) có bài thơ Độc tiếu (獨笑) rất hay....
Trăng khuya vằng vặc sáng. Gió đàn hây hẩy, xào xạc thổi qua những tàu dừa lấp lánh ánh xanh. Ba Đực bỏ sách xuống, bần thần nhìn ra cửa. Hoang mang, anh chạy lại góc nhà, lấy cây đờn bầu....
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Huế ẩn hiện trong tôi là em đấy Em lẫn vào trong Huế để tôi mơ, Những triều đại rơi dần vào quên lãng Em hồn nhiên cho trẻ lại cố đô. Em hồn nhiên để Huế thành thơ Thoáng mơ mộng cho lòng thêm nhớ. Chiều cứ nắng và ngàn thông cứ gió...
Chắc chắn thiếu phụ ấy Không phải là đàn ông! Vốn cuộc đời cô ấy Đâu hiền hòa như sông... Cô chịu nhiều thử thách Cả những vết thương lòng Một mình không ai giúp...
Du thuyền đón khách uống bia vắng ngơ vắng ngắt như chùa Bà Đanh Ào ào gió lật tanh bành pa nô biển hiệu biến thành cờ lau Lắc lư ở phía cuối tàu...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!