- Sáng tác mới
anh viết về tình yêu về câu thơ suốt cuộc đời không dấu chấm lỡ nhấp ngụm trăng thề là chuỗi tháng ngày nô nức đến si mê… khi phượng hồng nung chín đỏ tiếng ve...
Tên của người bạn yêu thì ghi trên trán cổ tay, nhưng tên của người bạn yêu thì khắc trên trái tim. Ta ghi tên người mình thích ngay trang đầu của cuốn sổ, còn tên người mình yêu, ta ghi khắc trong tim. Người yêu là người biết rất nhiều về anh ấy nhưng người yêu là người muốn biết nhiều hơn về anh......
Người xưa dạy rằng: Con người cần hành thiện, tích Đức. Đức là những phẩm cách tốt đẹp của con người. Thiện mỹ, chính đại quang minh, trong sáng. Có Đức mặc sức mà ăn. Mất Đức là mất tất cả....
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Bàn về những bài báo và những nhận định mà nhiều người thường khẳng định với sự tự tin dường như nhìn thấy sẵn tương lai ở đó... Chưa bao giờ mình ngừng nghi ngờ bản thân....
Bài này ban đầu mình định đặt tên là Nhà Thờ hay Nhà ở. Nội dung sẽ có nhiều đụng chạm, có lẽ có thể gây nhiều bức xúc, rất mong người đọc có thể bình tĩnh, đọc và nghĩ về cuộc sống, không chỉ của mình, của người thân hiện đang ở quanh mình, nghĩ về những cuộc sống hiện còn éo le khác, để đạt được......
Tôi bảo Mây đừng trôi Sao Mây không dừng lại? Trời cao xanh xa ngái Mây chê tôi vụng dại Không dám nhìn mắt Mây Lòng Thu trong tầm tay...
Đọc một câu không nghỉ đã khó, đọc một trang không nghỉ còn khó hơn, đọc một cuốn sách không ngừng nghỉ quả là việc không thể. Kiệt sức mất....
Vẫn một ngày Như mọi ngày thôi Cứ trôi Và trôi không chờ đợi, Tháng - năm xanh tươi Tháng - năm vời vợi Những tháng - năm đã vuột khỏi tay cầm......
Thu sang rồi bé ạ, hoa Cau đã lấm tấm rơi trắng trước sân nhà, hương Cau đã ngan ngát mênh mang lan toả. Lúa ngoài đồng đã mềm mại uốn câu, cốm mới đã dẻo xanh ngọt ngào thơm lựng từ tay mẹ, trong vườn thu đã dậy sắc hương bay....
Chẳng đủ dại khờ để bất chấp có nhau Chẳng đủ tin để một lần dám nói Chẳng đủ say để cuồng quay giông bão Chỉ cuối ngày lặng lẽ nghĩ về nhau Mình đã qua thời tuổi trẻ còn đâu Lại gặp nhau khi mái đầu không còn xanh như trước...
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Dấu hỏi (?) Như người đứng trên trái đất cúi đầu Đất đai biển sông Đều dưới chân anh ấy. Riêng bầu trời thì không Ở trên ấy là tiền nhân, thần thánh....
Phố về đêm, phố chẳng im lìm Người người vẫn ngược xuôi hối hả Kẻ quay về, bơ phờ, mệt bã Người chơi khuya, phấn chấn, hả hê Có những phận chẳng chốn đi về Chọn vỉa hè làm nơi nương náu...
Bài thơ “Chợ chiều” của tác giả Triệu Quốc Bình đã khiến tôi thích thú từ lần đọc đầu tiên....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!