- Sáng tác mới
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Chẳng có đầu năm, chẳng có cuối năm ngày nào riêng ta cũng là ngày tết Ngày nào riêng ta cũng là cuối hết Ngày lang thang Hà Giang cao nguyên đá, Leo Sa Pa Hiểu tận sức bền m...
Sớm nay trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi lại nghe Thu nhắc nhở: “Hòa viết đi chứ. Đi du lịch chụp ảnh không chán tay thế mà xao động thì không ghi lại là sao? Này nhé, Hòa hãy thả mình nằm giữa thảm cỏ xanh, để những bồi hồi xao xuyến...
Thật tuyệt vời Mùa Thu Nước Nga Sắc vàng óng ả trải bao la Tôi đi từng bước đường Thu ấy Trong lòng rộn rã bản tình ca Tôi biết Nước Nga qua những vần thơ...
“Cầu em được người tình như tôi đã yêu em “* Puskin sao lại hóa điên Đi đấu súng với người tình của vợ ** Ông chết Nước Nga sụt sùi,bạch dương trút lá Sông Mát xcơ va ngừng chẩy mấy ngày đêm...
Xe chạy cả buổi không gặp một bóng người trên lộ. Nước nhiều hơn đất. Càng ngày càng thấy biển xâm thực. Chỉ một loài cây bá chủ: cây Đước ! Ngắm kỹ thấy nó đẹp lắm. Vẻ đẹp của cường tráng và gan lì....
Thấy bóng trăng tròn trong khóm mây Mời trăng xuống cạn chén men này Những lời tri kỷ xin cùng tỏ Trăng chếnh choáng rồi… Ta cũng say...
Hồi còn đi học ở Liên Xô (cũ) mình đã tự sắm cho mình một Matryoshka. Một phần vì hiếu kỳ, một phần vì nhìn nó rất dễ thương. Chứ mình cũng chẳng để ý xem vì sao nó lại được nhiều người yêu thích thế. Năm tháng qua đi, mình cũng không nhớ rõ là mình để lạc Matryoshka ở đâu....
Ai từng ở miền đồi, mới hiểu được vì sao dân miền đồi yêu quý và trân trọng từng giọt nước. Cả Moldova là những quả đồi nối tiếp nhau. Làng nằm trong thung lũng. Đó thường là nơi có những hồ nước tự nhiên hoặc một mạch nước ngầm....
Đã bao lần về lại bến sông quê Kỷ niệm tuổi thơ lặng lẽ tìm về Mắt ngơ ngác tìm bãi bồi xưa ấy Thấy mênh mang một màu nước sóng xô....
Chẳng có đầu năm, chẳng có cuối năm Ngày nào riêng ta cũng là ngày tết Ngày nào riêng ta cũng là cuối hết Ngày lang thang Hà Giang cao nguyên đá, Leo Sa Pa Hiểu tận sức bền mình, Tới Điện Biên...
Một miền quê chưa một lần ghé thăm Chỉ nhận biết qua những lời ngoại kể sao thấy thân thương gần gũi thế Ngỡ như là nơi đất ấy lớn lên. Tuổi chín mươi tóc ngoại màu sương...
Nơi nào trên thế giới Hạnh phúc đến trú chân Nơi nào giữa nhân gian Hạnh phúc không về ở Hạnh phúc thường mắc cạn Khi con người ác tham Hạnh phúc ở trong tâm Thấm tận cùng vũ trụ...
Nhớ ai sông Isar dâng nước ngang bờ Sáng cuối thu nhạt nắng, sương mờ Mưa không đến, gió vu vơ hờn giận Tạt ngang sông, không bến không thuyền....
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Quê hương tôi là một dòng sông nhỏ Chảy ngang làng như dải lụa mong manh Quê hương tôi là tán lá bàng xanh Soi xuống bến trong chiều mưa hiu hắt Quê hương tôi là bao con đường đất...
Đã lâu con chẳng đến tòa Nên không gặp Cụ để mà kính thăm Nhưng lòng con vẫn đăm đăm Nhớ về bóng Cụ mát trăm năm rồi...
Một ngày, chú ếch sống trong chiếc giếng cạn đã lên giọng nói với chú rùa sống ngoài Biển Đông. “Cuộc sống dưới giếng của tôi thực sự là vui! Khi muốn ra ngoài, tôi chỉ cần leo lên thành giếng....
Một buổi sáng tháng tư xanh lọc sau cơn mưa đầu hạ. Lúc ấy, tôi lên sáu, nhởn nhơ bắt bướm, chơi chọi cỏ gà một mình để bà và u rảnh tay tát nước cho đám ruộng lúa cạnh mương nước ngang với con đường đất cát dẫn vào làng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!