- Sáng tác mới
Chiều nay mưa xiên ngang Góc Nguyễn Du tắt nắng Đường Nam Kỳ rỗng vắng Mưa rảo qua Tao Đàn Trời còn thương đất thương Mát trong còn buông xuống...
Khi ta khóc chỉ là mình ta khóc Trút nỗi buồn ra khỏi tâm ta Khi ta cười xua tan cực nhọc Là lúc niềm vui lan tỏa mọi nhà. Mỗi nụ cười dâng hiến một sắc hoa...
Cảm ơn Thanh Xuân Huyền Diệu Đã cho chúng mình gặp nhau Đứa giường trên, đứa giường dưới Cái thời lung linh sắc màu. Bên nhau buồn vui một thủa Sản sẻ trang thư, nụ cười Gói bỏng ngô, củ sắn nóng Giận hờn, thương nhớ chia đôi...
Tôi thở cho tôi và cho mọi người Bởi mọi người cũng đang thở vì tôi Hoá ra Sống là khi ta Tồn tại Khi quanh ta còn có mọi người Có một ngày đi nơi xa xôi...
Đang mùa thị, loài quả chọn mùa thu mà chín, nó như thu cả sắc vàng của nắng Thu vào vỏ, thu hết hương thơm của trái Thu làm nên một làn hương riêng chỉ có thị mới có....
Nếu không có người cha là liệt sĩ Thì mồ ông đã xanh cỏ lâu rồi Giọng ông nghẹn giữa khói nhang nghi ngút - Ở trên trời, Cha có thấu, Cha ơi ? Nếu không có kẻ giết người đầu thú...
Vẫy vùng trong cõi thế nhân Đường đời đã bước năm ngoài sáu mươi Đôi khi ngoảnh mặt lại coi Chợt thương luyến nhớ một thời thanh xuân...
Xe chạy cả buổi không gặp một bóng người trên lộ. Nước nhiều hơn đất. Càng ngày càng thấy biển xâm thực. Chỉ một loài cây bá chủ: cây Đước ! Ngắm kỹ thấy nó đẹp lắm. Vẻ đẹp của cường tráng và gan lì....
Con đã về, hãy cố lên, mẹ nhé. Lá mùa thu ngày ấy, ấm lưng mềm. Nay tiếng võng, thấm một đời kẽo kẹt. Giấc mơ nào, thăm thẳm góc trời đêm....
Thơ sinh từ chốn "bực mình" Mà sao thơ biếc xanh tình thơ ơi! "Thầy đồ" quả thực ăn chơi Trẻ trung dạy toán giờ thời "sinh" thơ Để người đọc bỗng mộng mơ Hồn trong thanh khiết làm thơ mỗi ngày?...
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Heo may mơn man trên đường rộng Mễ Trì Thượng - Hạ nối nhau. Lạ chưa! Làng ngay giữa phố Thủ đô ôm ấp làng quê Đi đến gốc đa to là rẽ lối về Tôi như giữa quê mình trong ngõ nhỏ....
Có những lần trở lại thăm đất quê Dáng hoa xưa tìm về trong ký ức Người xinh tươi một thời chung trường lớp Đoá hoa xinh vừa chớm tuổi trăng tròn. Nhỏ nhắn hồn nhiên duyên dáng dịu hiền...
Đôi khi con người ta Khóc cạn nước mắt để Nhường chỗ cho trái tim Nở nụ cười tràn ngập...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Tơ trời Cuộn với tơ lòng Rối như một mớ bòng bong ghẹo người. Làm sao Gỡ được nụ cười Làm sao gỡ được ông trời buộc duyên ? Làm sao Đêm ngủ được yên Làm sao rũ hết ưu phiền giăng tơ?...
Bao lần ngơ ngác nơi ngõ xưa Gắng tìm kỷ niệm của ngày qua chỉ thấy nắng tràn nơi ngõ vắng Vắng cả bóng mát bởi hàng tre. Ồn ào trưa hè những tiếng ve...
Hẹn hò gần một năm tròn Vào Nam du lịch không còn là mơ Sông Sài Gòn một tối mưa Ánh đèn nhấp nháy ảo mờ lung linh. Đồng Xoài gặp bạn nghĩa tình Rộn ràng kỷ niệm học hành thuở xưa...
Chào buổi sáng Chào Việt Nam thức giấc Với những nụ cười nở đẹp trên môi Bản tin mới Thêm bản tin chống dịch Bao nhiêu ca nguy kịch Bao nhiêu ca được xuất viện rồi...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!