- Sáng tác mới
“Thái Bình có cái cầu Bo Có nhà máy cháo có lò đúc muôi” Câu thơ ấy do ai viết và có từ bao giờ? Ai viết thì tới giờ chắc cũng chả ai biết, nhưng ra đời từ bao giờ thì chắc chắn phải sau nạn đói Ất Dậu 1945 thì khỏi phải bàn. Khi ấy Nhật hất cẳng Pháp tại Đông Dương bắt người nông dân Việt Nam phải......
Hà Nội mưa phùn anh nhớ không Mưa giăng giăng phố, níu chân người Mưa bay hạt mỏng, vương trên tóc Trong những chiều xuân, phố vắng người Hà Nội vào hè anh với tôi...
ta hò hẹn khi đêm vừa chơm chớm hai đứa mình lên đỉnh sóng giăng câu kéo vầng trăng đang lưu lạc nơi đâu lên tạo dáng khoe sắc màu với biển cong cong nét bờ cát vàng uốn liệng...
Sông Cấm chẳng cấm được ai Cầu Rào vẫn lọt ban mai Hải Phòng Còn vài giọt nước có trong Cái con sông Lấp hết vòng vèo đi
Em về Niệm Nghĩa làm chi...
Ngày xưa từ lâu lắm Có hai ông bà già Và một cô cháu gái Sống trong một ngôi nhà. Ông bà nuôi Mèo, Chó Và Chuột nhắt một con...
Tháng Năm châu Âu dịu dàng, mới mẻ. Dường như lá còn đang lưỡng lự chọn màu vàng của nắng hay màu xanh đậm đà của cỏ. Dường như nắng cũng rụt rè không muốn những chiếc lá non giật mình vì tia ấm hạ. Nắng buông dập dờn từng chùm lung linh đốm sáng....
Em còn nhớ bản tình ca dang dở, Phút thẫn thờ trong nỗi nhớ bao đêm.. Những vần thơ chắp nối chẳng đặt tên, Hay năm tháng...đã vội quên điều đó...? Anh chợt nghe lời đò đưa trong gió, Khúc dân ca sao da diết nao lòng......
Chợt nhớ Hạ xưa… một gã khờ, Ôm chùm hoa phượng đứng ngẩn ngơ, Thả hồn vô định theo cơn gió... Xao xuyến, bâng khuâng phút đợi chờ..! Trống trường đã điểm giờ tan lớp, Đợi người… nhưng cứ giả làm lơ....
Tôi chọn nhé… người đàn bà đã cũ... Bụi thời gian che phủ tuổi xuân xanh Da ngọc ngà ngày ấy đã khô hanh Và tuổi trẻ đã buông mành quá khứ... Ôi nét đẹp người đàn bà rất cũ,...
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu....
Ở miền gió nóng thời không đỏ như mắt người khi ta yêu khi ta mơ tưởng run rẩy cánh đồng gió Lào chúng sinh thiên không lơ lửng...
Dịp 30.4 và 01.5.2025 Anh cả cùng chị dâu và các con, cháu có chuyến đi đặc biệt về thăm hai quê, quê chồng, quê vợ. Đoàn đi còn có Bà thông gia là Mẹ Của Con Rể, cũng quê gốc Đông Hưng, Thái Bình....
Tôi với em...hai phương trời cách biệt. Vần thơ em…cứ nồng nàn...tha thiết.. Gợi tâm tình...như đã biết từ lâu! Khóc chi em cho khóe mắt hoen sầu...? Tôi khắc khoải một niềm đau khôn tả!...
"...Biết nhớ em nhiều...cũng thế thôi..."! Khúc tình xưa xao xuyến bồi hồi Thả hồn theo giọt cà phê đắng! Để lời thương nhớ nghẹn trên môi...!
Nhớ vầng mây tím trôi hờ hững! Nhớ làn gió nhẹ… thoảng chơi vơi...
Đang ở giữa tỉnh lộ Trời chợt đổ mưa rào Em áp vào lưng bố Bụng lo lắng cồn cào... "Con chó mà bị ướt Lỡ nó ốm thì sao?" Em liền nhường nó mũ...
Chuyện này chưa lâu lắm Chắc vài trăm năm thôi Người biết đóng móng ngựa “Thời kỳ đồ sắt” rồi. Ngày mai mọi muông thú Trong rừng mở cuộc thi Thi ai chạy nhanh nhất Ai thứ ba, thứ nhì....
Em biết anh nhớ Vạt lở ở bờ bồi nơi chúng mình ngắm sóng Nơi em hù đẩy anh xuống sông rồi giật lại Nhưng nếu có đi ngang đừng rẽ vào lối ấyGió từ sông thổi lạnh Mà không người che chắn cho anh....
Ở tuổi chín mươi Tinh mơ cha dắt xe ra ngõ Tiếp tục dắt dọc đường chẳng phải vì nó hỏng Mà trời tối dễ lạc xuống ngòi. Không chịu để ai đưa đến viện Cũng đừng hòng ai được nhận thay cha...
Em vẫn như xưa thướt tha tà áo trắng. điểm nhẹ nụ cười vương giọt nắng trên môi...! Tuổi thơ em đã qua tự lâu rồi Sao em thấy vẫn như thời tuổi trẻ… Chợt bâng khuâng giữa chiều vàng nắng nhẹ...
Giá trị con người không dễ thấy Nhưng đo lường đơn giản cách này Lấy số người ta yêu quý trọng Chia số người yêu quý trọng ta. Nếu bạn chẳng quý trọng một ai Dù rất nhiều người yêu quý bạn Chia số không cho trăm nghìn vạn...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!