- Sáng tác mới
Đứng trước vành móng ngựa Là một người đàn ông Mái tóc trắng như bông hai tay chắp sau đít Trả lời thật khúc chiết Từng câu hỏi của tòa...
Có gì đâu.. vưỡn thế mà Đưa ra tranh cãi chỉ là... vui thôi ! Bao nhiêu luận lý nổi sôi Một khi ta đã muốn rồi... Khác sao ? Ngẩng lên Bắc Đẩu - Nam Tào Tượng thần công lý vêu vao......
Ông đã nói những lời tâm huyết Yêu cầu ra Nghị quyết biển Đông Lời ông, lời của non sông Thương ôi... tan giữa thinh không mất rồi ! Chẳng ai nói một lời ủng hộ Nghị trường im như chỗ không người Biển Đông sóng cuộn ngoài khơi...
Cuốn tiểu thuyết Lính Miền Đông của nhà văn Bùi Thị Biên Linh, viết về những người lính Cụ Hồ sống và chiến đấu trên chiến trường Đông Nam bộ bình dị mà cao đẹp trong những năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước....
Khi bạn gặp một điều gì bất trắc Gây cho mình một nỗi khổ niềm đau Hãy tựa vào chính mình và tự nhủ : - Ồ, điều này cũng chả có gì đâu !...
Kêu oan mãi cũng chán rồi Giờ xin rút lại cái lời đã kêu Thềm nhà tư pháp gấm thêu Niềm tin giờ đã xanh rêu... chẳng còn...! Thôi thì yên phận cỏn con Thế thời đã thế hỏi còn chi đâu...
Chữ NHÂN xẻ bảy chia ba Ném vào MÁU bỗng hóa ra chữ TIỀN Chữ TÂM thêm một dấu huyền Dán vào CỬA hóa chữ QUYỀN nhẹ tênh......
Chúng nó chẳng làm gì ra của cải Chỉ chụm đầu nhau bàn cách móc tiền Thời cơ chế lem nhem nhếch nhác Chúng hùa nhau kiếm chác như điên...
Chỉ cần tâm sáng đầu trong Là câu hỏi sẽ hết lòng vòng thôi Mọi người ai cũng thấy rồi Chứ không như xử cái hồi SƠ đâu. Chỉ cần hỏi một vài câu Hôm qua PHÚC đã bắt đầu lòi ra...
Ta đã sống hàng trăm năm tuổi Qua bao nhiêu trận bão giông Qua bao trận bom cày đạn xới Khểnh nhìn bao triều đại hưng vong...
Đêm qua bị mất ngủ Cái đầu cứ ong ong Gặp ông LÝ của CÔNG Khuyên ngủ đi lão nhé? Cái xứ này nó thế Mất ngủ chả được gì Thức cũng chả làm chi...
Ừ, được nghỉ, thì thôi, cứ nghỉ Việc bù đầu xếp lại để tuần sau Đời dài lắm, chả cớ gì vội vã việc chưa làm, còn đấy, có sao đâu. Ừ, được nghỉ, thì thôi, cứ nghỉ...
Lặng ngồi ở trước sân tòa Ngắm nhìn những gốc thông già đứng nghiêng Thương cho thế đứng chung chiêng Còn đâu cái vẻ thiêng liêng một thời...
Trong tim mang nặng nghĩa tình Đi đâu em cũng một mình một thân Chẳng bao giờ thấy chồn chân Đem cân Công lý đi cân cho đời Tuổi thì đã ngoại sáu mươi...
Chiều buông, công việc tạm rồi thả lòng anh lại lặng ngồi làm thơ đưa hồn về với ngu ngơ Cho thơ anh thực là thơ của đời Ngu ngơ khó lắm mình ơi...
Đau cho thế thái nhân tình Buồn cho hai chữ nhục vinh của đời Đau cho nghề lắm, nghề ơi Coi chừng chết đuối khi bơi giữa dòng Ta đau như muối xát lòng...
Cụ đã 86 tuổi Còn minh mẫn tuyệt vời Trong mỗi lời Cụ nói Thấm một nỗi đau đời Bao dân tình mất đất Tìm đến Cụ kêu than...
Tôi luôn biết lắng nghe những ý kiến khác mình trên con đường khó khăn đi tìm chân lý Vì tôi biết nếu làm người vị kỷ Thì chẳng bao giờ nâng được mình lên...
Ừ Xong Thì cũng đã xong Bây giờ trầm lại cho lòng dịu đi Bên tai gió khẽ thầm thì Thế là xong Chẳng có gì nữa đâu Ngày dài Rồi cũng qua mau...
Ta trả lại cái nỗi buồn thế sự Vì đời ta cũng đã mãn chiều rồi và cũng ngán cái bàn chân lữ thứ Thèm quay về với bếp của em thôi Em sẽ nấu bát canh chua với cá Con cá ta câu từ thuở thiếu thời...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!