- Sáng tác mới
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Cha tôi tuổi Ất Hợi Nay đã gần 90 Da vẫn hồng hào lắm Chỉ chân là đau thôi Tuy khó khăn đi lại Cha vẫn chăm tưới cây Bàn tay cha vui xới Hoa nở tươi mỗi ngày...
Lên 6 tuổi, tôi được vào lớp vỡ lòng. Khi ấy tôi vẫn còn tu tý mẹ. Tôi là con út, bố lại hi sinh khi tôi còn nằm trong bụng mẹ nên mẹ chiều lắm....
Hai tập thơ “Nhớ tìm tôi nhé”, “Đuốc và mặt trời” là hai chặng đường nghệ thuật trên hành trình Đời và Thơ của Bùi Đại Dũng…. Với tổng cộng hơn một trăm bài thơ ta không khỏi ngỡ ngàng, cảm phục trước sức sáng tạo dồi dào và sự miệt mài lao động nghệ thuật của tác giả...
Hai năm trôi qua, tháng 11/2021 này, Nhà Búp (nhabup.vn) tròn hai tuổi. Khoảng thời gian 2 năm tuy chưa dài nhưng Nhà Búp (nhabup.vn) đã thực sự trở thành ngôi nhà chung hội tụ những Tâm Hồn, những Tài Hoa và sự Sẻ Chia Đồng Điệu của hàng trăm tác giả và hàng nghìn độc giả gần xa....
Còn nằm trong bụng mẹ Phụ thân đã qua đời Mười một tuổi nội mất Mẹ tôi thành mồ côi... Mẹ tham gia kháng chiến Đội Thiếu niên Tiền phong Rồi Bình dân học vụ Chữ đẹp và tinh thông....
Đường đến trường của em Muôn hoa thơm khoe sắc Lá rì rào ca hát Tiếng gió đùa lao xao Mây xòe ô che nắng Cho những ngôi nhà cao...
Tháng Mười của em Là vàng lúa chín Hương từ xa lắm Thoảng vào thành đô Tháng Mười của em Trời cao xanh ngắt Sáo diều vi vu Dòng sông say hát...
Mai em về phương hạnh phúc Cớ sao lòng lại rưng rưng Có gì cay cay trong mắt Có gì nghèn nghẹn trong tim. Quê hương mãi là nỗi nhớ Đời người biết mấy truân chuyên...
Sinh ngày 18/01/1985 tại Krông Bông Đăk Lăk. Hiện đang sinh sống tại huyện Chư Sê - Gia Lai. Yêu thích văn thơ và là tác giả của hơn một nghìn bài thơ. Nhiều bài thơ đã được phổ nhạc...
Con phải về thôi... Tây Nguyên xa xôi Nơi khát vọng một thời Cha ở đó... Con ước gì có thể mang đi tuổi tác Để đôi chân Cha lại lên thác xuống ghềnh Để đôi tay Mẹ lại vườn ruộng tảo tần Sớm khuya không mỏi...
Xin cúi đầu trước những anh linh! Lòng giữ mãi một niềm thương tiếc, Đất đai quê nhà một màu xanh biếc, Máu xương anh hùng đã hiến cho cây! Sự sống hồi sinh từng phút giây, Hàng cây lớp lớp dưới trời mây!...
Đến tận giờ gã cũng không hiểu vì sao thời đó bọn gã nhiều năng lượng đến thế. Cả lớp sáu chục con người ta mà số có cân nặng trên 50kg chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà đạp xe 40 - 50 km thậm chí đi Hải Phòng hơn 70km cũng chỉ là chuyện thường ngày ở XÓM....
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Tuổi sáu mươi - ngôi trường em vẫn trẻ! Ăm ắp tiếng cười, náo nức môi xinh, Nghe ríu rít những tâm tình tuổi trẻ, Tiếng thầy cô tha thiết - lối đi về!...
Tôi cầu mong hoa phượng đừng nở vội Để không có ngày phải xa các em tôi Trống mùa thi ơi xin đừng giục giã Để tuổi học trò còn mãi những ngày vui...!...
Vầng trán bà giống như bãi biển Mỗi nếp nhăn là con sóng không tan Mà mỗi nếp nhăn là dấu ấn một lần Bà chịu đựng gian nan mất mát...
Bạn có nghe Chuyện những dòng sông đang chảy Sông miệt mài chở nặng phù sa Sông Hồng, sông Luộc, sông Trà Đều lắng trong lòng một truyền thuyết đẹp...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!