- Sáng tác mới
Sông núi trước mặt anh Hoa lá trước mặt anh Thế giới anh tìm ở ngay trước mặt Nhưng khoảnh khắc Đâu là khoảnh khắc Cái anh tìm chỉ một chớp loé thôi...
Một ngày tòa mệt mỏi Đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng Bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế Ngát một màu mênh mang...
Diễn biến phần thẩm vấn Bị cáo vẫn bốn không Thế là những câu hỏi Rơi tõm vào mênh mông Đã qua một phiên xử Với mức án vui rồi Bị cáo thành lão luyện Bốn không là xong thôi...
Năm 2014, mình ở châu Âu một thời gian, do đi học nhờ tiền học bổng chính phủ, cũng vặn vẹo mãi, may mà phỏng vấn và bài thi được Top 1 (theo lời bà giám đốc chương trình, chứ lúc đầu cũng không có suất cho mình, vì suất của mình là loại thi thử suất dư)....
Như còn vương vấn tháng Ba Hoa xoan rắc tím nhắc bà quét sân? Tiếng con tu hú phân trần Bên cành vải biếc, tần ngần dáng ai?...
Tuổi già chưa hết lo toan Bạn cần lựa sống khôn ngoan cho mình... Sống chậm lại, biết lặng thinh Mình bức xúc quá, thì mình " tăng xông"! Thẳng thắn, đừng có viển vông...
Mai em về, D.C. biết còn ai * Múa điệu lăm-vông, ca lời ví dặm? Đâu ánh mắt ấm bốn mùa gió lạnh? Nụ cười hiền làm Tháp bút ngẩn ngơ?...
Không có gì khác lạ vẫn là em đó thôi Mà khi anh xa rồi Em sống đời một nửa Không có người đón cửa Khi sớm tối đi về Chẳng có ai vỗ về Những lúc đau, lúc ốm...
Lỗi lớn nhất trong đời anh Là nhen trong tim em ngọn lửa Nóng hơn mặt trời Những đêm đông giá lạnh Đốt cháy em Và đốt cháy cả anh...
Ngô Việt đồng chu (tiếng Hàn: 오월동주 ; tiếng Hán 吳越同舟 ). Ở đây, Ngô - nước Ngô, Việt - nước Việt, đồng - cùng, chu - thuyền. Nghĩa đen là Ngô và Việt chung thuyền....
Chúng ta có vài thói quen, trong đó có lối nói thậm xưng, ý là nói quá lên, thậm chí quá đến vô lý theo cách hài hước. Nhưng, nói quá lên thế không phải do đầu óc hoang tưởng mà là muốn nhấn mạnh cái cái ý tứ mình tâm đắc....
Vật cực tất phản, khổ tận cam lai, Tái Ông thất mã, sự tất quy chính...đấy là những lời nói về hung cát dữ lành. Ta nên đối xử với hung cát, dữ lành ấy thế nào?...
Khi bầu trời tăm tối Thì bạn chớ có phiền Trên cái tăm tối ấy Là mặt trời, thường nhiên Mây mù che tầm mắt Chỉ cao mấy chục cây Nhưng mà cao hơn đấy Luôn là nắng tràn đầy...
Quê hương tôi là cánh đồng lúa chín Vàng chân đê tới xa tít chân trời Quê hương tôi là những giọt mồ hôi Đọng trên má, trên vai gầy của mẹ Là tiếng sáo diều vi vút ngọn tre...
Đàn ông kỳ cục lắm Sẵn "Cơm" , "Phở " vẫn thèm! Hoa đẹp, mình còn ngắm Họ tiếc gì lời khen? Đàn ông mê phụ nữ Vốn bản chất giống nòi Phần tò mò, thích thú "Của lạ", cũng muốn coi......
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Sư ơi! Đóa hoa kia Tự biết nở, rồi tàn Mà sao nỗi nhớ trong con Cứ còn hoài không dứt Hãy xem này, ngốc ạ Chẳng trách họ nói con Còn chẳng bằng một đóa hoa...
Tại sao có nhiều người vào thang máy, bấm số tầng xong là đứng luôn ở đấy, sát ngay bảng phím? Thậm chí thấy người khác phải luồn tay sát qua bụng, ngực mình để bấm phím tầng mà vẫn cứ kệ không nhích bớt cái thân ra?...
Đằm mình trong đống hồ sơ Bao nhiêu thân phận đang chờ phán xem Lòng ta trĩu nặng nỗi niềm Hồn như lạc giữa một miền chiêm bao...
Sẻ đồng thân nhỏ. Lông bù xù xám ngắt trông thật xấu xí. Tiếng kêu lích tích nghe rất chán. Đã thế lại kén chọn chỉ ăn thóc ăn đỗ ngô phá hoại mùa màng nên ai cũng ghét. Sẻ đồng là chim trời nhưng cả đời lại quanh quẩn bên con người. Nó làm tổ trên mái nhà trên......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!