- Sáng tác mới
Dòng sông chảy mãi Để lại phù sa Hồng thêm đất bãi Xanh màu bao la....
Bình minh vừa chợt hé Nhè nhẹ ở đằng đông Không gian nhuộm sắc hồng Dòng sông bừng tỉnh giấc! Núi hiền hòa chân thật, Xanh thẳm phủ sắc vàng Giữa trời đất mênh mang... Mây lang thang theo gió....
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Trên thế giới, đã có ba nước từng mở trường dạy Viết Văn như Học viện Văn học Goóc-ki (Nga) – Bê-se (Đức) và Trường Viết văn Nguyễn Du của Việt nam. Nhưng, thực tình, không trường lớp nào trên quả đất này có thể đào tạo được nhà văn. Bởi, tài năng văn chương mang đặc điểm hết sức đơn nhất. Bởi, mỗi......
Với thơ, với mỗi người cầm bút sáng tác, đi và đến là hai đầu của mỗi cuộc hành trình. Từ cái tôi đến cái ta, hay từ thế giới quanh mình được quay về độc thoại. Chân trời ra đi, neo đậu và tìm ra gương mặt mình như thế, điều ấy đâu phải dễ?...
Một ngày sống ở nhân gian Hãy như sông cứ mênh mang vỗ về Dù cho ngang trái bộn bề Một lòng mài miệt hướng về biển khơi....
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Thấm thoát đã nửa mùa xuân mưa phùn gió bấc không còn, chỉ có nắng mới gió ấm phơi giữa đất trời. Thiên nhiên và cây cỏ thi nhau trổ hoa khoe sắc phơi màu. Giữa muôn hồng ngàn tía kia không biết có ai để ý tới loài hoa dành dành trắng ngần bình dị mọc ở nơi thôn dã mộc mạc làng quê ?...
Ta về tìm lại ngày xưa Tìm trang nhật ký chiều mưa đến trường Ta về tìm lại con đường Tìm trong bóng nắng người thương năm nào...
Đi dọc chiều tháng Ba trong một không gian mênh mông hương Bưởi thấy lòng nhẹ nhõm vô ưu biết nhường nào. Đắm mình vào màu xanh đậm ngút ngát nồng nàn hương thơm, say mê lắng nghe tiếng chim hót, nâng niu chùm hoa Bưởi tinh khôi trắng muốt trong tay chợt nghe xốn xang một nỗi niềm diệu vợi. Ôi ngọt......
Giữa những ngày đông giá, tiết cuối năm của miền Bắc, trời lạnh vừa đủ để cảm nhận cái rét món quà độc đáo của thiên nhiên ban tặng cho người miền Trung, miền Bắc. Kì lạ, nhiều loại hoa càng rét càng đẹp. Lất phất vài giọt mưa xuống là lộc cây, nụ hoa bừng lên. Sáng ra nhìn những giò phong lan,......
Chị tôi duyên phận ngậm ngùi Mà sao trong vắt tiếng cười, lạ chưa. Tin người tự xửa, tự xưa Quên mình như thể là chưa có mình....
Xuân này bạn có về không? Ngã ba sông vẫn phập phồng sóng tan. Bạn về chớ tắt đò ngang Hãy xuôi đò dọc qua làng mà trông....
Thời kỳ Thơ Mới ra đời, tiếp thu những cái lạ từ trời Tây vốn rất lạ, người ta gọi Xuân Diệu là Ông Hoàng Thơ Mới. Thi sĩ đã giải phóng cái Tôi triệt để với tất cả những băn khoăn, rạo rực; những đau khổ buồn thương được bộc lộ không giấu giếm. Cơn địa chấn ấy qua đi… Sông Hồng, sông Cửu Long và cả......
Vẫn trời Vẫn đất Vẫn mây Sớm mai chợt thức Ô này! Đã xuân! Trời như là mới một lần Non như đứa trẻ đứng gần bên ta Đất vừa như mới sinh ra Xanh như hạt biếc đêm qua ai trồng...
Trong lĩnh vực sáng tạo, tài năng văn học nghệ thuật mang đặc điểm hết sức đơn nhất. Bởi thế, vẫn là THỜI là ĐỜI ấy, nhưng nền văn học của dân tộc chúng ta không thể có một áng thơ nôm vô giá, hay một viên ngọc sáng truyện Kiều nếu không có một Nguyễn Du, một Hồ Xuân Hương trong giây phút thăng hoa,......
Năm 1985, tôi phơi phới yêu đời và đầy khao khát trong ngần của tuổi 20. Thi tốt nghiệp xong, thây Trân Chấn Quyên hiệu trưởng và thầy Tạ Sĩ Lục - Trưởng phòng tổ chức của trường CĐSP Sông Bé gọi tôi lên Văn phòng đế trả lời về việc tôi có đồng ý ở lại làm cán bộ giảng dạy ở trường không, vẫn biết......
Đã hát về sông đâu Mà sông ngân tiếng nhạc? Đã vẽ về sông đâu Mà sông xanh bát ngát?...
“Cùng em gánh nước cầu ao, Để câu lục bát rơi vào mắt nhau.” Bắt gặp hai câu thơ trong bài “Lục bát đêm trăng” trích trong tập thơ Hương Mộc lan (NXB HNV – 2014), tôi cảm thấy chạnh lòng, bâng khuâng chợt nhớ về hình ảnh những cái ao làng của quê hương....
Quê hương là dải sông Thao Chưa dầm sóng nước vẫn nao nao lòng Ngày về đi dọc triền sông Lắng nghe tiếng sóng tận trong tim mình....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!