- Sáng tác mới
Cơn phong ba phá nát đại dương thuyền tướp rách biển đầy thương tích người đi biển như vừa lột xác kiêu hãnh bước nhìn trời cao xanh, mênh mang Ta tìm được nhau rồi...
Tình yêu, ấy là thứ không phải đến là cứ thế ở mãi, bởi nó là thứ mất, còn theo cách ta thực hành nên đó chính là việc ta đang cùng với Chúa thực hành, là thứ có sẵn, ẩn náu ở trong mỗi chúng ta, chỉ đợi ta cùng Chúa đánh thức nó dậy....
Bác sĩ người Nhật Shuichi Yoshida là bác sĩ chuyên hỗ trợ bệnh nhân cuối ký bệnh tật. Bác sĩ đã hỏi rất nhiều bệnh nhân câu hỏi: Ông/bà hối tiếc về điều gì nhất. Dưới đây là 25 điều mà họ hối tiếc nhiều nhất....
Này, người tình ơi Ngàn năm Ngắn như là trong chớp mắt Này, người tình ơi Hiu hắt Dài thì cũng chỉ trăm năm...
Mây phủ kín bầu trời trận mưa đời xối xả trái tim ai tàn tạ vỡ vụn cùng mây mưa... Ta tìm chút nắng trưa long lanh bờ môi mắt ánh sao trời hiu hắt...
Em đã mơ gặp anh Trên nhịp cầu Ô Thước Nắng cuối ngày con gái Chòng chành con sóng xanh Em đã thấy Giấc mơ nhỏ bé của em Hoà vào đại dương...
Bay qua chín tiếng đường trời mười ngàn cây số mây bơi nắng vàng ta gặp ta buổi muộn màng nước Nga – Một Mặt trời vàng trên tay...
Thôi chào nhé năm 2021 Bao buồn vui gửi lại phía sau mình. Ta nhảy múa cùng giao thừa đang đến Cả đất trời lắng đọng đón bình minh....
Ấn tượng thật khó quên: “Bùi Đại Dũng, một Tiến sĩ Kinh tế - Nhà ngoại giao - Người thầy giảng dạy ở một trường Đại học quốc gia, với hai lần đóng góp vào diễn đàn “Ra mắt sách” của “Nhóm Văn Búp” bằng tham luận, với phương pháp cảm nhận, phẩm bình, mổ xẻ văn chương khá tinh tế, lý thú.”...
Tôi không thể là ai Không thể là gì khác Không nói, nghĩ khác đi Khi đổi màu áo khoác Tôi mãi chỉ là tôi Đôi bàn tay thô vụng Vẫy chào từ biệt em Vết gai đời còn đọng...
Tuyết vẫn êm đềm rơi rơi Từng hạt nối nhau đi tìm hạnh phúc Từng hạt bay bay rồi tụ về mặt đất Tỏa sáng bên nhau, trong trắng, hiền hòa Hạnh phúc không ở đâu xa Được bên nhau như tuyết an hòa...
Người đi cùng ngọn gió Lào Ta tìm sợi nắng rọi vào giấc mơ Người đi theo những vần thơ Đồi hoa sim tím trong giờ ra chơi Bây giờ hai đứa hai nơi...
Anh vẫn bảo tháng ngày là vô tận Nên cuối đường mãi nở một nhành hoa Em vẫn thích biển thì rất bao la Níu mây trắng điệp vào lòng biển cả....
Sẽ có một ngày ta về nơi phố cũ Thăm lại hàng me, thăm ghế đá ta ngồi Đi dọc đường quen ngày ta chung lối Thời gian vô hình đâu dễ hoá hư vô...
Ta tìm trong ký ức Những bài thơ ghép vần Ta tìm trong mùa xuân Giọt mưa bay huyền diệu Ta tìm trong cánh diều Tiếng sáo chiều trong vắt Ta tìm trong đôi mắt Hình bóng tuổi thơ ngây...
Ngắt một giỏ phượng hồng Xẻ từng cánh thả xuống dòng hoài niệm Thẫn thờ rời xa bến Ta nhớ ta... quằn quại đến nghiêng lòng......
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất......
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết....
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!