- Sáng tác mới
Lại chuyện cái chợ! Nếu có ai đó thốt lên như vậy thì cũng chả ngạc nhiên vì chủ đề này đã được viết bởi nhiều người và ai cũng khoe kể những đặc sản quê nhà nào quà nào bánh, song thử nghĩ lại xem hình ảnh quê nhà để mọi người nhớ đến nhiều hơn cả là gì?...
Một lần ngồi ngóng trăng lên Chợt nghe bước nắng bên thềm ngác ngơ. Chiều như tím rịm bất ngờ Ơ kìa cái nắng thẫn thờ tìm ai Một thời lóng lánh ban mai Đến nay tóc nắng đã cài hoa sương....
Thôi về đi, cà phê đã cạn rồi Đáy cốc, chỉ còn viên đá vỡ, Chẳng lẽ cứ ngồi như tạc thế Nghe bơ vơ đang vỡ trong chiều?...
Khi khốn quẫn, muốn từ bỏ mọi thứ, thậm chí muốn vứt bỏ cả bản thân mình thì hãy nhắm mắt lại, rồi lặng lẽ hình dung ra khuôn mặt những người thân yêu. Đấy là người cho ta tình yêu, người cho ta nồng ấm, người cho ta hy vọng sống, cứ thế, từng khuôn mặt sẽ dần hiện ra....
Thương người mỗi sớm đầu đông Mong manh áo mỏng trên sông gió lùa Đông về đi chợ bán dưa Sương mù ướt áo như mưa cuối chiều Chăm đàn con nhỏ thương yêu...
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Tất cả các ngón khác đều có thể đứng một mình khi xòe duỗi, riêng ngón áp út lại không thế. Nó luôn phải được xòe duỗi với ngón bên cạnh, bởi nó không thể đứng vững khi chỉ một mình. Bởi vậy nên người ta mới đeo nhẫn cưới vào ngón áp út đó, ngón mà chỉ có thể vững vàng khi có người đứng cạnh bên....
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
… Nói về chuyện học hành của tôi và các anh chị em trong nhà thời thơ bé, mà không nói về bố tôi, thì đó là một thiếu sót lớn. Bởi hơn ai hết, ông là người ý thức rõ rệt, đầy đủ nhất về chuyện học hành của con cái....
Sư Huyền Trang tên tục là Trần Huy (Trần Vĩ hoặc Trần Y 陳褘) sinh vào khoảng năm 600 (niên hiệu Khai Hoàng thứ 20, đời Tùy), tại Lạc Châu (洛州), huyện Câu Thị (緱氏縣), tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Từ nhỏ Sư nổi danh thông minh đĩnh ngộ,...
Có thể ai đó thốt lên: Lắm chuyện! Ở quê mình thì làm gì có cây cầu nào, chắc thấy bên Tân Lập có cây cầu Tân Đệ hoành tráng muốn ghé hôi lấy tiếng thì ghé ví như phô rằng quê tôi hay nhà tôi gần cầu Tân Đệ chẳng hạn!...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Thành ngữ tiếng Hàn, tiếng Hán: 가공망상 (架空妄想 - giá không vọng tưởng). Ở đây, giá - nơi đặt/để, không - không, vọng - xằng bậy, tưởng - nghĩ. Câu này có nghĩa là tưởng tượng linh tinh, về điều không thực (터무니없는 상상. 근거가 없고 망령된 생각)....
Bây chừ quen nắng ấm trời Nam Người còn nhớ lời hẹn thề đất Bắc Gió Tháng Tư nhuộm hoàng hôn tím ngắt Đang ấm nồng, bất chợt rét nàng Bân. Con đường xưa vẫn đong đưa bàn chân Bóng lá vẫn trải vàng vờn hanh nắng...
Ai cũng nói là quý cuộc sống này. Đấy chỉ là khi ta nghĩ về nó thôi chứ hằng ngày, ta vui buồn theo những thứ ta được mất, có nghĩ đến đâu. Hay như giờ bị cấm túc bởi dịch bệnh, ta mới quý những ngày thoải mái trước kia. Thường thì, nếu hiểu được sự quý giá của mỗi ngày, ta sẽ có ý thức sống có ý......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 시기상조 (時機尙早 - thời cơ thượng tảo). Ở đây, thời - thời gian, cơ - dịp, thượng - hơn, tảo - sớm. Nghĩa câu này là điều gì đó đến sớm hơn so với thời điểm nó cần đến...
Chuyện rằng, ngày xưa có hai vợ chồng ông lão sống với nhau rất hạnh phúc trong một túp lều nhỏ bên bờ biển. Ngày ngày ông lão ra biển kéo lưới, còn bà vợ ở nhà nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và khâu vá. Bà có thói quen là vừa làm vừa hát các khúc hát dân gian bao đời truyền lại. Cuộc sống của đôi vợ......
Khuya. Trà nhích lại gần tôi vì đêm thu bỗng trở lạnh. Có tới hàng chục năm xa, tôi và Trà mới gặp nhau trên mảnh đất làng mình. Vui quá, chúng tôi nằm bên nhau trong căn lều của “ông Phác vó bè” nghe ông kể về làng Râu, về những chuyện đầu cua, tai nheo, trên trời dưới biển.- Ngủ đi - Lần thứ ba......
Nhắc đến nợ nghiệp, tự dưng lại nhớ đến hai chữ “Đi, Về”. Hôm trước, một số bạn tôi tranh luận về hai chữ này. Hầu hết đều cho rằng hai chữ này là nói đến cái chết. Thôi cứ tạm coi là như vậy. Bởi người ta nói ra điều gì đều là xuất phát từ sự hiểu biết của mình, đều là từ tầng của mình mà thể hiện......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!