- Trang thơ
Cứ chờ em ạ
Thứ Bẩy mọi người nghỉ Nào có được nghỉ đâu Vẫn đến tòa tranh tụng Cho rõ hết đuôi đầu Một phiên tòa dân chủ Được minh bạch công khai Bao nhiêu là sự thật Có dịp được phơi bày
Về lại với mùa Đông đất Bắc
Đất phương Nam không có chút tái tê Của ngọn gió Đông kéo lê thê cái rét Nhớ thế áng mây chiều trời Bắc Một nếp sóng La giang dờn dợn bước ta về ...
Tết như từ cõi xa...
Trời liu hiu chút nắng Mưa bụi thầm thì bay Đi sang nhà hàng xóm Cành lộc nõn cầm tay Những vẩn mây khói xanh Thơm thơm mùi pháo nổ Trên bàn thờ của Tổ
Hạc vẫn đợi chờ
Em cứ khảm mình vào bức tường trắng xóa, Phòng học đêm khuya thoáng hương trầm, Dòng chữ xanh quờ quàng viết vội, Từng nét mong manh thưa thớt tiếng chuông ngân...
Kịch đời
Đời người vở kịch bi hài, Diễn đi diễn lại những bài rất quen. Xem là diễn cảnh ngồi yên, Diễn là thể hiện thói quen nhiều đời.
Buông
Bao chuyện đời lớn nhỏ, Ồn ào rồi lặng câm. Nhưng xôn xao sóng dậy, Đều khắc ghi vào tâm. Đám cháy tưởng đã qua, Lại bùng lên trước gió. Chỉ một hạt than hồng, Âm ỉ trong triền cỏ.
Nặng nhẹ
Chiếc ba lô trĩu nặng, Đến chặng dừng bỏ ra, Thế là vai nhẹ nhõm, Thẳng cái lưng của ta. Bầu trời thẳm bao la, Trăm dặm dày khối khí,