- Trang thơ
Nỗi biển
Biển đẹp đẽ hào hùng như thể Thiên nhiên ưu ái chiều nhau Núi cao soi bóng Biển sâu Trời ngăn ngắt xanh xanh màu nước. Muối mặn mòi sinh ra từ biển biếc Làm sao muối dám tự kiêu.
Ký túc xá mình yêu
Yêu rất nhiều ký túc xá mình ơi Những dãy nhà, những đường cây xanh lá Các cô gái, các chàng trai ồn ã Cùng một thời tươi trẻ, thơ ngây.
Sài Gòn ca dao
Sài Gòn mưa nắng hai mùa Sáu tháng nắng, sáu tháng mưa nhịp nhàng Tháng mười một đến tháng năm Nắng say mềm nắng chang chang suốt ngày
Trái tim thức
Đừng thức nữa tim ơi Đêm dài, đêm sâu quá Thoi thóp từng bước nhỏ Đập về đâu, về đâu… Từng giọt buồn, giọt đau Nuôi thương yêu bé bỏng Lần lần trong vô vọng Đi hoài không hết đêm
Hoa phượng
Phượng ơi còn thắm đỏ Góc sân trường năm xưa? Cái màu tha thiết ấy Rối lòng ta đến giờ! Giữa lá xanh phơ phất Nụ he hé màu hoa Tựa như là đốm lửa Tự hồn ta lan xa…
Gần
Bảy tỷ người, cõi nhân sinh Có ai còn giữ cho mình chút xưa? Tóc vờn, chân thả đong đưa Sóng Xuân đẩy gió, gió vừa đẩy em... Lạ lùng trong chốn bon chen Càng tốc độ, càng thấy quen, thấy gần
Ký ức tuổi thơ!
Tôi có một dòng sông để nhớ Một con đường ngập nắng tuổi mười ba Tôi có cả mùa hoa gạo tháng Ba Cháy đỏ rực hết mình trong thương nhớ