- Trang văn
Bên rặng Alps!!!
Thứ hai - 23/10/2023 09:04
(Ảnh: Kim Anh)
BÊN RẶNG ALPS!!!
(Trần Kim Phú)
“Gare De Lyon - Cornavin, Geneva ... em nhớ nhé!”
Nàng hân hoan hồi hộp chìm vào giấc ngủ! Vậy là, mấy tiếng nữa thôi ước mơ của nàng đã trở thành hiện thực. Đón Thu tại một trong những nơi lãng mạn và đẹp nhất thế giới! Bù đắp cho những tháng ngày mưa giăng, bão dập tơi bời... Với nàng, giờ đây, cảm xúc mới là thứ quý giá nhất, đáng trân trọng nhất! Đương nhiên, cơm áo gạo tiền quan trọng nhưng nàng đặt nó vào ngăn sứ mệnh!
Nàng dậy rất sớm. Tỉnh như sáo. Em cùng phòng đã pha sẵn cốc nước chanh ấm cho nàng và chuẩn bị đồ ăn sáng nhẹ. 2 buổi học sáng và chiều ngày hôm đó qua nhanh và đầy phấn chấn. Nàng xin về sớm một chút để kịp giờ tàu. Ngay cả cảm giác được đi tàu tốc hành quốc tế tại nơi này cũng khiến nàng rộn ràng háo hức như đứa trẻ. Nhân viên soát vé, nhân viên hướng dẫn đẹp như trong những bộ phim nàng xem. Con tàu sạch sẽ bóng bẩy. Số tàu, số toa đều bằng chữ điện tử xanh rõ ràng chạy đều nhấp nháy hiện đại. Nàng vào chỗ của mình. Ngay cạnh cửa sổ. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác của những lần ngồi cửa sổ khác như đâu đó trong thơ Xuân Quỳnh…
Hoàng hôn màu cafe sữa (nhiều sữa ít cafe) đánh bông trên những cánh đồng lúa mì mênh mông trải dài đến chân rặng Alps màu lam hùng vĩ... Nàng bất chợt cảm thấy muốn chợp mắt và nhanh chóng gục đầu trên chiếc bàn xinh xắn, không quên cắm chiếc sạc pin điện thoại dưới gầm kẻo sợ hết sẽ không liên lạc được với “người ấy” khi tới ga đến.....
Nghĩ là chợp mắt, nhưng nàng đã ngủ khá sâu và khá lâu. Thì cũng đúng thôi. Suốt cả tuần nay, dù lệch múi giờ, dù ngày nào cũng lịch học và thực tế kín mít, khi xong các thủ tục sinh hoạt tối thiểu cũng đã nửa đêm, nàng vẫn kiên nhẫn mò mẫm nghiên cứu bản đồ nơi nàng muốn đến, tính toán phương tiện sao cho vừa tiết kiệm cả thời gian lẫn túi tiền khiêm tốn và các giả thiết đối phó với sự bất đồng ngôn ngữ của một quốc gia với sự tự tôn dân tộc nhất nhì thế giới. Nàng đã từng rất bực mình khi hầu hết các biển báo giao thông chỉ dẫn đường, các menu trong nhà hàng cho đến cả cái ký hiệu nhà vệ sinh cũng bằng tiếng bản địa hoặc đặc sệt nét bản địa. Ờ, nước mẹ Đại Pháp mà. Nàng nghĩ tới cái cụm từ được nhắc tới nhiều lần khi còn thời đi học các thầy khi giảng về Lịch sử hay văn học thế giới hay dùng. Nhưng rồi nàng tự nhủ, tất cả sẽ ổn thôi, bởi nàng đã từng trò chuyện với Giăng-Van-Giăng, từng căm ghét rồi cuối cùng vẫn thích Ja-Ve, các quý ông lịch lãm sẽ khó làm nàng phân tâm bởi sự ám ảnh của tính keo kiệt Gờ-Răng-Đê và những mối tình lâm li sến sủa Thằng cười với con bé mù Đe-a, của chàng tư sản A-Man với kỹ nữ Mac-ga-rít hay Thằng Gù với Ét-Sờ- Me-Ran-Đa. Mặc dù luôn bị mê hoặc bởi khả năng dẫn dụ vào trò chơi của các con chữ trong các tiểu thuyết tình yêu đậm chất hùng bi, giống như nàng vẫn có thú vui quan sát từng con kiến trèo tường khuân mồi truyền mồi theo đàn của mình, thì những câu chuyện tình yêu bất hủ đó cũng không phải là cách yêu của nàng. Nàng vẫn nghe tiếng lép nhép ì ọp trong lòng cống thoát nơi Ja-Ve lùng sục tìm bắt Giăng-Van-Giăng, vẫn nghe tiếng giấy sột soạt cựa mình bên các quầy sách báo cũ cạnh bờ sông Xen... Tất cả tất cả như vẫn đang hiện hữu nơi đây, Paris cổ kính tráng lệ dường như đã quá quen thuộc với nàng. Vì vậy, chẳng hà cớ gì mà nàng lại đi lo lắng mơ hồ về phương Nam nơi có các ngôi làng đẹp như trong cổ tích từng đọc, nơi có những hầm rượu nho mà nàng thấy còn nguyên vị chát nơi thân lưỡi...và chắc chắn nơi ấy sẽ có hai thứ mà bất cứ khi nào gặp nó cũng sẽ làm trái tim nàng hoặc tan chảy hoặc kiêu hùng như một võ sĩ thực thụ trên đấu trường La Mã trong tiểu thuyết. Tại sao lại nói trong tiểu thuyết vì thực tế, tại đấu trường thật, thầy giáo nàng đã giảng khác, sẽ được kể sau.
Tóm lại, nàng đã sẵn sàng mọi mặt cho chuyến đi đã từng ấp ủ một lần nhưng trượt và trở thành một lần đón Thu muộn màng trên những cung đường huyền thoại lá đã rụng và bắt đầu dần tan rữa trước Cung điện Versailles, bảo tàng Louver hay những con đường dẫn đến đồi Mông Mac....8 năm trước.