• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Mảnh da… báo!

Thứ tư - 29/10/2025 14:43



(Ảnh: Pixabay)


Mộc Miên Phu nhân: Mảnh da… báo!

 

Đương nhiên là em biết, chỉ cần nói đến “mảnh da báo”, lập tức chàng sẽ liên tưởng ngay tới “mảnh da lừa” của ông nhà văn cổ điển vĩ đại Balzac của nước Pháp. Thậm chí chàng còn nghĩ là em đã nhớ… nhầm tên tác phẩm nữa kia (chuyện thường ngày ấy mà!). Ừ thì cứ cho là vậy đi. Nhưng ý em, hẳn phải giải thích thì chàng mới rõ. Là em nói đến khát vọng làm… báo, những hệ lụy của nghề… báo, khi các chàng có vợ, hay bạn gái, hay người thân trong gia đình làm nghề này! Không phải bỗng dưng mà em bỗng nghĩ ra cái đề tài này đâu, có lý do cả đấy chàng ạ, vì tháng sáu có ngày 21, ngày Báo chí, ngày của cánh Mộc Miên báo chí, chàng hiểu chưa !

 

Em nhớ, có lần chàng cũng đã thốt lên (một cách ngạc nhiên pha lẫn chút…xa xót, tủi hờn không dấu giếm) rằng, sao nhà báo nữ dạo này ở đâu ra mà đông đúc, hùng hậu thế, có vẻ lại lấn át cánh mày râu cả về tay nghề lẫn sự xông xáo. Nghe chừng “âm thịnh dương suy” như không ít lời bình đã công khai đây đó…

 

Cứ ghé thăm các trường, khoa đào tạo báo chí mà xem, nữ chiếm 2/3 nhé. Sự chênh lệch đó cũng thể hiện rõ, nhất là mỗi dịp họp báo, hay  đến tận trụ sở các cơ quan báo chí, đều phấp phới váy nhiều ơi là…váy ! Váy xanh váy đỏ váy tím váy vàng váy ngắn váy dài váy bó váy chữ A váy hai dây váy công chúa váy búp bê váy bò váy lụa…, trời ơi đố chàng kể hết cái “sàn catwalk” báo chí của chúng em có bao nhiêu thể loại váy đấy!

 

Và rồi, có bao nhiêu váy là có bấy nhiêu xinh đẹp, quyến rũ đồng thời là bấy nhiêu vấn đề, bấy nhiêu rắc rối, bấy nhiêu phức tạp, bấy nhiêu nghi ngờ, bấy nhiêu oan ức, bấy nhiêu tốn kém…

 

Chàng thừa biết rằng, chúng em phải xinh đẹp thì các chàng mới chịu công nhận một sự thật mười mươi là cánh Mộc Miên báo chí hóa ra không đến nỗi tệ, về hình thức đâu có thua chị kém em trong các lĩnh vực nghề nghiệp khác. Đã đành là người ta có học, thông minh sắc sảo thì bộ cánh của người ta ít nhất nó cũng tương xứng với cái… đầu của họ chứ ! Nói về vẻ bề ngoài thì vậy. Ít nhất hình thức dễ ưa, y phục sinh động của các chị em cầm bút, cầm ghi âm, máy quay này cũng làm cho các chàng không cảm thấy chán nản, không buồn ga lăng như khi có việc phải tiếp xúc, trả lời phỏng vấn những “mụ nhà báo” đã không biết ăn nói tử tế, lại còn ăn mặc như…, chẳng biết ví như gì nữa! Em quả tình đã nghe không ít những lời lẽ ví von thô bạo mà các chàng đã không ngại buông ra vì nghĩ rằng chúng em ít nhất cũng hơn người ở… “bản lĩnh nhà báo” nên chắc chắn sẽ chịu được!

 

Rồi nữa, có những cô nhà báo trẻ, mặc đẹp và thiếu vải với những bộ cánh y như đi dự hội để đến các cuộc họp báo, đặt lịch phỏng vấn và đi cơ sở… khiến ngay cả các đồng nghiệp chúng em cũng lấy làm hổ thẹn bối rối trong lòng, huống chi các chàng comple, cavat nghiêm chỉnh cũng đôi ba bận toát mồ hôi bởi… “nóng trong người”!

 

Chàng ơi, chúng em thực sự muốn chàng nghiêng cái đầu phải nghĩ lắm việc, lo lắng nhiều thứ to lớn nơi công sở đông người của chàng về phía chúng em một chút. Nghiêng vừa phải cũng là cách tạo dáng đó chàng, là thể hiện sự quan tâm một cách duyên dáng, chừng mực, vừa gần gũi thân thiết mà vẫn không kém phần lãng mạn, xa xôi…Để thấy rằng “miếng da báo” của chúng em nó cũng nở rộng ra hay thu nhỏ lại, phập phù bất ổn có kém chi thị trường vàng bạc, chứng khoán, bất động sản thời gian qua đâu. Điều đó có nghĩa, chúng em đang sóng bước cùng các chàng, lo cho nền kinh tế chưa trở thành chàng Thánh Gióng nhổ được bụi tre ngà ngay khi vừa biết nói, lo cho biển Đông đang dậy sóng mà những sợi cáp thăm dò địa chấn của ngành dầu khí đã vài phen bị cắt đứt một cách ngang ngược bởi những con tàu ngoại bang, chứ không chỉ quẩn quanh với ba cái nồi niêu xoong chảo nhà mình dịp này đang phải “bóp mồm bóp miệng” vì giá cả, lạm phát vô tình và nhẫn tâm với đồng lương chậm chạp đến và mau chóng ra đi trên tài khoản chi tiêu gia đình…

 

Đừng thấy chúng em lúc nào cũng hăng hái, mồm năm miệng bảy, soi mói, chanh chua, ghê gớm, hầu như lúc nào cũng “báo với chí” mà không nghĩ hộ cho chúng em rằng, phận chúng em- các nhà báo nữ, vất vả năm bảy đường so với cánh đồng nghiệp khác giới, để theo được nghề và hoàn thành tốt những đòi hỏi về chuyên môn. Ai đó nói rằng nhà báo nữ chỉ biết chưng diện đua đòi mốt này mốt nọ, ngồi mát ăn bát vàng ở phòng máy lạnh, lướt web, buôn dưa lê, tán tỉnh õng ẹo anh này sếp nọ qua điện thoại, qua chat…, rồi xuất hiện đong đưa tại mấy hội nghị, hội thảo, và viết những tin, những bài nhạt thếch, vô thưởng vô phạt … là không biết gì về chúng em rồi. Đêm 21.6 này, chàng chịu khó xem cái chương trình trao giải báo chí quốc gia nhé, sẽ thấy tên tuổi lẫn dung nhan nhà báo nữ chúng em sáng ngời trên bục, có kém cạnh gì đâu… Mà giải báo chí nào chẳng vậy!

 

Họ có thể tạm gác việc nhà, tạm có lỗi với chồng con cha mẹ (tất nhiên là sau khi đã chu đáo hết mức), để lao vào bận rộn, hiểm nguy. Có người còn phải chịu mang tai mang tiếng là ham công tiếc việc quá, để nỗi hao gầy nhan sắc, để bị chồng giận chồng chê, bữa cơm tối lắm khi phải “gửi nhà hàng nấu hộ” vì có sự kiện thời sự A,B,C…phải theo dõi và làm bài vở ngay cho số báo ngày mai…Có người còn bị đe dọa, vì dám viết bài đấu tranh chống tiêu cực. Có chị “mất đường đi lại”, vì dám phanh phui những khuất tất ở công ty nọ, công ty kia…

 

Yêu nghề, ham lao động, nghiêm túc và hiệu quả trong chuyên môn, lại hầu như không bị rượu chè bia bọt làm phân tâm, ảnh hưởng đến kết quả công việc - đó là những thế mạnh rất đáng yêu của các Mộc Miên làm báo chúng em, là lý do khiến các tòa soạn luôn đông nữ, ngay cả vào những thời điểm các ngành các cấp chủ trương giảm biên chế thì ngành báo chí vì thế cũng đành phải “bình đẳng bình quyền” hết mực bởi không có nữ nhà báo gánh vác nội dung, ít nhất là 50%,  thì các tòa soạn có mà ngồi chơi xơi nước hết à !

 

Nhiều chàng nể vợ ra phết, đang say sưa chén chú chén anh nâng lên hạ xuống ở quán bia mà có “đồng đội” nào tử tế thăm hỏi bà xã ông dạo này làm gì, vừa mới mủm mỉm trả lời là vợ tớ làm báo, đã bỗng dưng giật nẩy đứng dậy xin cáo từ vì… chợt nhớ ra mình là bố của… Cún Con tan học lúc 5 giờ đang đứng ôm cặp ngóng đón trước cổng trường (hồi nãy vợ đã nhắn tin anh ơi đón con giúp em hôm nay em phải về muộn vì đang nợ bài…, thế mà vui bạn, làm chập bia nên quên bẵng!)

 

Nhưng không ít chàng cũng khó chịu ra mặt. Bởi vợ nghe chừng “quan trọng” hơn mình, quen biết nhiều “anh”, nói chuyện chính trị hay kinh tế cũng “ngang ngửa”, tự tin thông thạo nhiều lĩnh vực… khiến có chị em đôi khi cũng phải khôn ngoan “cài số lùi”, đứng ra sau lưng các chồng, nhất là những dịp cùng gia đình, bè bạn đi đây đi đó trong “thế giới” của các chàng…

 

Thôi thì, nói để mà nói, cái chính là các chàng vẫn thương yêu vợ con, tôn trọng và thông cảm cho cái nghề không lắm tiền nhiều bạc lại rất vất vả của chúng em (có khi cả nhà đang đi chơi, cái điện thoại của vợ tít tít liên hồi không nghe không được vì tòa soạn giao việc đột xuất, thế là cuộc vui nửa chừng, cả nhà ngơ ngác và đành phải chấp nhận “bố con vui với nhau” cho mẹ đi làm việc!), là chúng em được nhờ lắm rồi. Thiên hạ có thể nghĩ xiên nghĩ xẹo. Nhưng em tin chắc trong lòng, rằng ai cũng biết, các nhà báo nữ làm vợ làm mẹ cũng đảm đang, vén khéo, tháo vát không ai bằng. Những “con sâu” nào đó, vườn rau nào chẳng có, phải không hở chàng?

 

Vấn đề là, sao cho hai vai chúng em được cân bằng công việc và gia đình. Sao cho những thành tựu về chuyên môn không đi liền với những bất ổn riêng tư. Sao cho “miếng da… báo” của chúng em lúc nào cũng vuông vắn và giữ được “kích thước tối ưu” – điều đó đồng nghĩa với đam mê làm báo không bị giảm thiểu, nhân cách nhà báo luôn trong sạch vẹn toàn. Miếng da … báo ấy sẽ không bị thu nhỏ từng ngày, bởi không có bất cứ sự đánh đổi, trả giá sai trái nào về tình cảm, tiền bạc hay bất cứ một hấp lực nào khác…

 

Lời cuối cùng, thay mặt cho các Mộc Miên làm báo, em xin cảm ơn các chàng nhiều lắm. Bởi suy cho cùng, nếu chẳng có các chàng ở cạnh bên, chia sẻ, động viên, làm phức tạp hoặc bình ổn hơn cuộc sống, làm đối tượng để chúng em phản ánh và tác nghiệp, làm công chúng thụ hưởng các sản phẩm báo chí do chúng em làm ra, thì lúc đó “miếng da… báo” của nghề báo chúng em còn hay mất, thử hỏi có nghĩa lý gì!

 

Chàng ơi, em dông dài như vậy cho chàng hiểu em hơn, chàng chớ có mà nẩy sinh ý định đưa “miếng da … báo”  của em đặt vào …bảo tàng gia đình hoặc lên mạng rao bán đấu giá đấy nhé !

 

6.2011

Trần Kim Hoa

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.