• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Phép màu đến từ trái tim

Thứ tư - 03/09/2025 08:40


(Ảnh: Bình Đào)



PHÉP MÀU ĐẾN TỪ TRÁI TIM

(Thanh Bình)

 

​Phép màu đến từ Ba Mẹ, Anh Chị Em ruột & các con, đó là phúc phần của nó. 

 

Phép màu đến từ thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp & học trò, đó đều là may mắn của nó, vì nghiệm ra, cho đến khi nó nhận được những phép màu đó nó chưa có ý thức cho đi, chưa có ý thức gieo nhân lành. 

 

Thỉnh thoảng lý giải về việc vì sao nó lại có được nhiều sự giúp đỡ chở che như thế từ những người không phải là máu mủ ruột rà, Ba nó lại bảo: “Khôn ngoan chẳng lọ thật thà”; còn Mẹ nó thì nói : “Gia tiên độ, cô là con gái họ Đào lo gì. Chả là Cụ Tổ họ Đào của nó là Cụ Đào Vũ Thường, đỗ tiến sĩ, được Vua ban đất ở Thôn Đồng Lan xã Đông Quan, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình (cũ); có bia rùa thờ tại Văn Miếu Quốc Tử Giám; được phong tặng Danh nhân văn hóa, nên mẹ nó tự hào lắm.

 

Ngày ấy chưa có internet với facebook, zalo, tiktok… , chưa có thư viện sách online, chưa có nhiều đúc kết kinh nghiệm hay lý giải đời sống được neo sẵn trên google, Chat GPT Gemini… , nên những khái niệm về nhân – quả, về tạo nghiệp- trả nghiệp, về làm việc thiện - tạo duyên lành… cũng chưa ăm ắp tràn ngập như bây giờ.

 

Nó đơn giản là con ngoan trò giỏi theo đúng tiêu chí 5 điều Bác Hồ dạy; có tí năng khiếu ngôn ngữ, năng khiếu hát múa và sự vui vẻ, tự tin được chị nó dắt cho khi tham gia sinh hoạt Đội Thiếu Nhi – Đội Chào Mừng – Đội Văn Nghệ.

 

Nó đơn giản là thiếu niên ngoan, hiểu chuyện, được việc cứ thế lớn lên, thành Liên Chi Đội trưởng, Phó Bí thư Đoàn Thanh Niên, Phó Chủ tịch Hội chữ thập đỏ…

 

Nó đơn giản từ học sinh giỏi cấp 1, cấp 2, cấp 3, vào thẳng Đại học Sư phạm Hà Nội 1, trở thành giáo viên dạy văn, rồi thành giáo viên dạy giỏi, giáo viên chủ nhiệm giỏi…

 

Nó đơn giản, từ em bé mũm mĩm da trắng, mắt nâu, tay mềm, mình dẻo, lớn lên thành thiếu niên, thanh niên, thiếu nữ, rộ lên lúc dậy thì rồi tươi rói cho đến tận 29 – 30, càng sinh con càng đầy lên, đủ da, đủ thịt, căng tràn hạnh phúc.

 

Rồi phép màu mang tình yêu đến, phép màu mang con cái đến, cùng với việc thêm bố mẹ chồng, thêm anh em họ hàng bên chồng, thêm bạn bè, đồng nghiệp và rất nhiều mối quan hệ xã hội mới, lại gặp đúng lúc giao thời xóa bỏ bao cấp, gạo tiền, áo quần, phấn son, phim ảnh… và rất nhiều văn hóa phẩm khác ào ạt tràn vào tận góc nhà, mà nó cứ tửng tưng làm cô giáo văn chỉ biết làm thơ, đọc truyện, giảng văn hút hồn bọn trẻ; chỉ biết tận tụy dâng bầu sữa lành và sự chăm chút yêu thương cho con, chỉ biết một lòng hiếu nghĩa cha mẹ và anh chị em đôi bên bốn họ…hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào cho những thứ phi truyền thống đang tràn vào thị xã, đến tận chân nhà, lên tận giường.

 

Ba Mẹ cho nó sự tự do học điều mình thích, bao bọc con trong ca dao tục ngữ, giữ con trong sân chơi trường học, Đội, Đoàn đơn thuần và chính thống.

 

Thầy cô mẫu mực cho nó sự yêu thương, ân cần, tôn trọng cho nó tấm gương lớn cứ thế mà soi.

 

Đoàn thể cho nó sự nghiêm túc, chỉn chu và tinh thần cống hiến.

 

Bạn bè, người thân chân thành giản dị, nó chưa từng trải nghiệm những mẹo mực, thách đố của cuộc đời.

 

Tất cả các kĩ năng cắm trại, dã ngoại, sự tự tin khi đứng trước tập thể, trước đám đông, sự giỏi giang về ngôn ngữ, giao tiếp và ca hát, không đủ trở thành tấm khiên che chắn nó.

 

Nó chưa kịp nhận ra mình non nớt đã sụp xuống trong thất vọng, giận hờn và sự bất mãn đến ngây thơ. Tất cả các phép màu 30 năm đầu đời đã từng dệt nên tuổi thơ, tuổi học trò, tuổi thanh niên tuyệt đẹp cho nó bỗng chốc như bị thu lại, tan biến. Nó vừa ngáo ngơ, vừa ngạo nghễ và hãnh tiến bước vào cuộc sống mới, ở miền đất mới với các quan hệ mới 1996 – 2006, 10 năm loay hoay chống chọi, chống đỡ với cuộc đời.

 

Sự khiêm nhường & chân thành, cộng với phương châm sống của Ba “Khôn ngoan chẳng lọ thật thà” giúp nó vượt qua khó khăn giai đoạn đầu lập nghiệp tại Hà Nội. Nó nhận được sự yêu thương hỗ trợ từ tâm của chị Thư (Trường Mầm non Hoa Hồng Nghĩa Tân); các thầy Chủ tịch HĐQT trường dân lập Đông Đô, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Ba Đình; các thầy cô của Phòng Quản lý khoa học và Khoa Ngữ văn, ĐHSP Hà Nội. Quá trình học tập tại ĐHSP, dạy học ở các trường dân lập và bươn trải gia sự, làm thêm, ở trọ ở Hà Nội như là sự chuẩn bị thêm, giúp nó bồi đắp các kỹ năng đời sống. Nó nhìn rộng hơn, xa hơn, cũng biết cách “nhìn gần” hơn khi năng lực nhận biết chân, thiện, mỹ được nâng lên… Mỗi ngày trôi qua nó lại bớt gà đi một chút.

 

Năng lực ngôn ngữ, khả năng giao tiếp và sự tự tin, linh hoạt, mềm dẻo (chắc được thừa hưởng từ Mẹ) giúp nó vượt qua kỳ tuyển dụng, trở thành công chức của Bộ GD&ĐT, làm việc ở bộ phận Trợ lý - Thư ký -  Tổng hợp, trực tiếp giúp việc cho Lãnh đạo Bộ, Chánh Văn phòng & giúp nó tồn tại, phát triển ở chốn thị phi, đầy mẹo mực ấy. Nó đã lập nghiệp thành công.

 

Sự chăm chỉ, tiết kiệm đến căn cơ & đức tính thẳng thắn, trung thực (chắc được thừa hưởng từ Ba) giúp nó tậu nhà, từng bước an cư lạc nghiệp. Giai đoạn 1995- 1998 là giai đoạn nó khó khăn nhất. Được Sở duyệt cho đi học có lương, nhưng việc nhận lương thường xuyên bị khó dễ, mỏi mòn. Gia sư khó kiếm và thất thường vì gia sư sinh viên lúc đó đang rộ, lại rẻ. Vì vậy, 2 khoản này không được coi là thu nhập thường xuyên đều đặn. Hai khoản đều đặn nhất chính là: (i) hỗ trợ lương từ Ba Mẹ và chị gái; tiền công dạy Văn hai lớp 10 ở Nguyễn Bỉnh Khiêm (sau thêm lương ở Ba Đình, Đông Đô). Cuộc sống không bấp bênh nữa nhưng cực kì khó khăn, thiếu thốn. Nó căn cơ, thêm em gái chi chắt, tiết kiệm mới đủ ăn. Định mua gì đều phải làm một cái phong bì nhỏ, mỗi đợt nhận thù lao trích cho vào một chút. Năm 2023, khi bán nhà, dọn két, nó còn đốt đi mấy cái phong bì rỗng, ngoài bì ghi: giường đôi/tủ quần áo/tivi hoặc sofa/xe máy. Cứ chi tiền triệu là phải tiết kiệm từng món, bỏ phong bì, đủ thì mua. Mua xong, cẩn thận cất vỏ phong bì lại cái hộp (sau này là cái két nhỏ), lưu giữ kỉ niệm thời gian khó. Hầu hết mọi thứ đều được mua sắm có kế hoạch, nhưng cũng có thứ đột xuất không trong kế hoạch.

 

Cuối năm 1997, nó bắt đầu làm hồ sơ xin việc. Thầy nó bảo, cứ làm dăm bộ, rải nhiều nơi, nơi nào gọi trước thì đi trước. Thầy Sánh làm đầu mối. Thầy tìm đến tất cả các mối quan hệ của mình, lo cho nó. Nó gửi hồ sơ Viện Khoa học giáo dục Việt Nam; Đại học Sư phạm Hà Nội; Học viện Hành chính Quốc gia; Văn phòng Bộ GD&ĐT, Nhà Xuất bản GD. 

 

Chỗ đầu tiên nhắn gọi là Học viện Hành chính Quốc gia, có thầy Thân (bạn thầy Sánh giúp), tuyển về khoa của thầy làm Giảng viên Soạn thảo văn bản. Khổ, con bé chỉ biết dạy văn, có biết soạn thảo văn bản hành chính đâu, còn chưa bao giờ động vào máy tính nên cũng khai thật thà với Thầy: “Em sợ mình không làm được lại ảnh hưởng đến Thầy ạ”.

 

Thầy Thân bảo:

- Không sợ, cứ về được, còn đâu Thầy lo, Thầy kèm. Về kiếm hộ khẩu cho con nó không phải học trái tuyến đã.

Thầy Sánh khẽ khàng, ý tứ:

- Mình có năng lực chứ. Soạn thảo văn bản thì có gì mà không dạy được, có mẫu hết. Thi cử có Thầy Thân ôn cho…, đừng ngại. Làm Giảng viên là nhất đấy.

Nhưng nó là người nghiêm túc, không muốn trở thành gánh nặng cho Thầy nên muốn nghĩ thêm (ý là bí thì mới theo phương án ấy). Thú thực, sau này và đến bây giờ nó vẫn tiếc nhất chỗ này, vì nó không ngờ, sau hai năm về Bộ, nó lại trở thành người có thương hiệu cá nhân về soạn thảo văn bản, còn kĩ năng giảng dạy thì… nó không có gì phải nghĩ.

 

Chỗ gọi thứ hai, chính là Bộ Giáo dục & Đào tạo. Ngày đấy nghĩ về Bộ thì oách lắm: chắc chắn là cơ quan quản lý cấp trên thì Sở và Trường cũ phải nể rồi; chắc chắn có hộ khẩu và chính sách cho con học công lập rồi và việc xin học cho con cũng không có gì khó khăn nữa; làm văn phòng, thư ký, trợ lý, soạn thảo mấy cái báo cáo thì có gì khó đâu…Nói chung hai Thầy Trò bàn nhau xong thì ý như nghiêng thẳng phương án về Bộ. Trong khi Bộ hẹn lịch phỏng vấn tận mấy tháng nữa, còn dặn kiểu cứ bảo vệ luận văn đi rồi xem xét thì Viện Khoa học giáo dục (chỗ Anh Nguyễn Đăng Cúc – Trưởng phòng Tổ chức hành chính) gọi. Thầy Sánh bảo:

- Chỗ này thân, về được ngay, nhưng là khoa học đấy, tức là hằng năm phải có nghiên cứu mới, phải tham gia biên soạn sách giáo khoa, viết đề xuất nghiên cứu

Úi giời, nó thật thà nghĩ: Làm gì nó cũng học được và làm được, nhưng phải có nghiên cứu mới hằng năm thì nó chịu, lấy đâu ra mà lắm sáng kiến với nghiên cứu thế. Hix, sau này nó về Viện, mới thấy… nó thật là ngây thơ. Ngày ấy mà nó về Viện ngay thì bây giờ là tác giả chương trình, tác giả sách giáo khoa, có khi cũng học hàm giáo sư chứ chả đùa.

 

Chỗ Đại học sư phạm thì còn kinh khủng hơn, trong dòng yêu cầu còn ghi: Mỗi tháng có một sáng kiến kinh nghiệm; một bài báo khoa học được đăng tạp chí khoa học của trường, của Viện KHGD hoặc một đề xuất đề tài nghiên cứu khoa học sư phạm được triển khai.

 

Nó nghe mà choáng và… gạt ngay lập tức mặc dù nó thật sự rất thích làm giảng viên đại học như các Thầy, mà dạy Văn nó rất có năng khiếu.

 

Cuối cùng thì vẫn đợi kì thi về Bộ. Gần đến ngày thi, Thầy nó hẹn:

- Chiều mai về sớm nhé. Thầy đưa khách quan trọng đến chơi.

Nó “vâng ạ” rồi dặn em nó chiều mai để ý dọn nhà sạch sẽ, chuẩn bị chè và phích nước nóng. Nó báo nghỉ buổi dạy 5-7 h ở Đội Cấn về nhà đón khách. Khoảng 5h chiều Thầy nó về cùng một vị khách. Trông Chú, tầm hơn Thầy vài tuổi, dáng cao to, vạm vỡ, gương mặt chữ điền (gần như thế), da căng đỏ au, miệng rộng cười cởi mở. Dịp ấy đầu xuân, tầm tháng 2.1998, chú mặc sơ mi xanh thẫm, khoác comple (cũng màu xanh), chân đi giày da, tất xanh đen chỉn chu, lịch lãm. Thầy Sánh cũng mặc đẹp và sang, chỉ khác là thầy mặc áo trắng và comple màu kem. Đi bên cạnh chú, lần đầu tiên nó nhận ra Thầy nó nhỏ thó và gầy guộc.

 

- Cháu chào Chú ạ! Em chào Thầy!

- Cháu Thanh đây hả? – Chú vui vẻ hỏi

- Đây là Chú Lanh, Chú Lê Chí Lanh. Chú làm ở Vụ Tổ chức cán bộ của Bộ. Chú uy tín lắm đấy. Một tiếng của Chú bằng Thầy nói cả năm đấy.

- Em mời Thầy và Chú ngồi uống nước ạ!

 

Nó nói rồi đi gần lại cái bàn nhựa xanh, hai tay kéo hai cái ghế nhựa xanh nhỏ xíu ở ở gầm bàn ra, đặt đối diện cái bàn, ở chỗ rộng rãi. Rồi kéo thêm một cái cho mình, nó ngồi xuống, lấy trà, pha nước. Em gái nó lúng túng, lùi về phía bàn học của bọn trẻ, hơi khuất một chút về phía góc bên kia của gian phòng. Thầy Sánh kéo cái ghế ngồi xuống, và mời:

 

- Anh ngồi uống nước.

Chú ngẩn ra một tí rồi đi dạo quanh nhà, nó và Thầy Sánh vội đứng lên đi theo sau lưng Chú:

- Nhà thuê hả? Rộng đấy. Hai gian cơ à? Cái tấm ngăn chắc chắn đấy

Chú lay lay vách liếp ngăn phòng. Nó hú hồn, phía trên là cái bàn thờ treo gá vào vách ấy, cũng chắc chắn, cơ mà… mẹ nó dặn phải bảo bọn trẻ không được va vào vách vì bàn thờ phải giữ cho vững và tĩnh. Nó nói khẽ:

 

- Dạ, cháu thờ Thổ Công ạ! Mẹ cháu bốc bát hương cho.

- Ừ! “Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá”.

 

Chú nói rồi buông nhẹ tay, bước vào gian trong:

 

- Mấy mẹ con nằm đây hả? Góc học tập gọn gàng quá.

Em gái nó nhanh tay bật cái đèn bàn học. Gian phòng sáng lên một chút. Chú bảo:

- Không cần bật đèn, cứ tắt đi, tiết kiệm.

Rồi chú quay lại gian ngoài, đến bên cái giường 1,2 kê đối diện bàn nước. Chú ngồi xuống, làm bộ nhún nhún nhẹ nhàng:

- Thế giường này cu lớn nằm hả, chắc đấy. Nhà trọ nhưng gọn gang, ngăn nắp, tốt.

 

Rồi chú ngồi trên giường. Thầy Sánh nhanh tay bê cái bàn nhựa lại gần giường, ngồi vào phía cuối giường. Em gái nó nhanh tay xách cái ghế tựa đặt ghé bên Thầy Sánh cho nó. Trà đã ngấm. Nó rót chén trà ấm mời Chú; mời Thầy, rồi nhận cho mình một chén. Chú đặt chén nước trên lòng tay trái, ôm gọn:

 

- Trà xanh và ấm lắm. Chắc có khách mới mua chè đúng không?

- Dạ, cháu cũng thích uống trà ạ. Nhưng đúng là có khách mới pha vì bình thường em cháu và bọn trẻ không uống, mà cháu toàn dạy đến 9-10h tối mới về.

- Nó vất vả lắm. Nó dạy dân lập, dạy cả trường thầy Huy đấy (thầy Huy vốn là Chủ nhiệm KHoa Văn ĐHSP nghỉ hưu mở trường, cũng là chỗ Chú quen biết). Tối thì đi gia sư Đội Cấn, Liễu Giai, Trường Chinh, Hai Bà Trưng… tham việc lắm.

 

Thầy Sánh vừa nói vừa đưa tay chỉ cái Bảng phooc mi ca trên tường (ở chỗ ban đầu kê cái bàn nhựa), rồi nhìn đăm đăm vào chú, ánh mắt như muốn nói: “Anh giúp nó, giúp em”. Chú lắng nghe rồi bảo:

 

- Về Bộ rồi ông xin cho nó gian tập thể cho đỡ vất.

 

Nói xong, chú nhấp trà, đặt chén trả lại đĩa trên bàn nhựa, rồi đứng dậy:

 

- Thôi, Chú về nhé. Ông Sánh ở lại hay về luôn?

- Em về chứ! Em về với Anh, hai anh em ra uống cốc bia hơi.

Nửa câu sau Thầy nói nhỏ như chỉ nói cho mình Chú nghe.

 

Nó tiễn Chú và Thầy ra hết ngõ, quay vào nhà đã thấy em gái kê cái bàn nhựa màu xanh vào chỗ cũ; cái ghế tựa được trả lại bàn học. Hai chị em nó ngồi cạnh nhau, bên chiếc bàn nhựa xanh, vừa nhặt rau, vừa uống nốt ấm trà & trò chuyện:

 

- Trà ngon thật! Chị uống đi!

- Ừ! Ba mà được uống trà này thì thích lắm, đặc sánh, thơm, uống xong ngọt dìu dịu từ đầu lưỡi đến tận cuống họng. Mỗi tội đắt.

- Em phải ra tận đầu phố mua một ấm trà móc câu Thái Nguyên đấy, chứ quán nước đầu ngõ chè bổi lắm, toàn bột là bột. Nãy mua xong, không dám pha.

- Chắc phải mua bộ sofa da xịn. Ngại quá!

- Vâng! Nhưng… làm gì có tiền đâu.

- Lấy tạm từ phong bì mua xe máy ra, đằng nào cũng chưa đủ mua xe máy mới thì mua bộ sofa trước đã.

- Vâng! Tùy chị.

 

Nói là làm, ăn cơm tối xong, giao mấy đứa trẻ tự học bài và trông nhau, chị em nó khép cửa, khóa cổng sắt cao khoảng 1m phía ngoài sân, chở nhau lên Đê La Thành chọn sofa. Nó phải tranh thủ đi ngay để mai không phải nghỉ dạy nữa, hôm nay đã mất một buổi rồi. Nó chọn bộ sofa có cốt bên trong lò xo bằng sắt, bọc da màu nâu: một ghế dài, hai đôn nhỏ và bàn hình chữ nhật, mặt kính nâu, chân đen, không lấy kệ góc và hai ghế có ngai ở hai đầu. Nó lấy lý do nhà trọ chật không có chỗ kê, chỉ lấy thế. Cuối cùng họ cũng đồng ý. Bộ sofa 2,5 triệu, bớt đến một nửa số ghế nhưng chỉ bớt được 700 ngàn đồng, hết 1,8 triệu. Nó là đứa rất lởm khởm về số, chẳng mấy khi nhớ nổi giá, nhưng giá bộ sofa ấy chưa bao giờ nó quên. Người ta hẹn chuyển vào sáng hôm sau, em nó sẽ nhận và sắp xếp thay vào chỗ cái bàn nhựa. 

 

Tối hôm ấy, thầy nó sang chơi, nghe nó kể, liền bảo:

 

- Ghê nhỉ? Mua bộ bàn ghế to à? Có tiền chưa?

- Dạ! Em thấy Chú không dám ngồi ghế nhựa, ngại quá. Rồi cũng sẽ có người này người nọ ở Bộ, ở Trường Sư phạm ghé qua, nên mua sớm một chút ạ. Thầy cố gắng mời Chú qua nhà chơi Thầy nhé.

- Ừ! Để mai mời! Thế mai lại nghỉ dạy buổi nữa à?

- Không sao ạ! Em đổi ca được hoặc dạy thêm giờ được ạ. Mai dạy Văn cho học sinh Nguyễn Bỉnh Khiêm lớp em chủ nhiệm nên Thầy đừng lo.

- Vậy làm con mực khô với can bia, khai trương bộ sofa. Cứ mua, thầy chi tiền.

- Vâng ạ!

 

Chiều hôm ấy, chú đến thật. Chú bước vào nhà, cười khà khà:

 

- Chú biết ngay là có bàn ghế mới mà. Thế hết bao nhiêu? Chú cho mấy trăm!

- Không! Em cho nó 500 ngàn, anh không phải cho!

- Dạ! Chú đến và là người đầu tiên ăn khai trương bộ sofa mới là cháu thích rồi ạ!

- Ông Sánh ngồi chưa?

- Chưa! Nó vừa chuyển đến trưa nay mà Anh. Tối qua nó bảo em dứt khoát phải mời anh giúp nó - Thầy  Sánh đáp

- Phải cám ơn tôi nhé, nhờ có tôi mà nhà có bàn ghế mới bề thế. Nói chứ, hôm qua đúng là Chú không dám ngồi.

Nói rồi Chú ngồi xuống chính giữa cái ghế dài, nhún nhún, hai tay sải lên hai bên thành ghế, trông rất bệ vệ và sảng khoái. Rồi chú ngồi về một bên, trỏ chỗ bên cạnh bảo Thầy nó ngồi xuống.

 

Em nó đặt con mực nướng sẵn, thơm phức vào cái đĩa sứ trắng, để lên bàn. Sát chân bàn là Phích bia – loại phích Rạng Đông loại 2 lít, màu đỏ. Bia được nó mua tận cổng Công ty Bia Hà Nội chỗ Hoàng Hoa Thám. Trên bàn, bốn cái cốc nhựa trắng, úp gọn gàng trong cái đĩa cũng màu trắng. Đó là mấy cái cốc em nó vừa mua bổ sung hôm nay chứ nhà chẳng có cái cốc nào đồng bộ. Nó ngồi cái đôn bên cạnh Thầy, rót bia, đủ 4 cốc, gọi em nó ra cùng cụng ly.

 

- Nào! Chúc mừng bộ bàn ghế mới! Chúc mừng cán bộ tương lai của Bộ nhé!

Nó và em gái nghe lời chúc của Chú đều hạnh phúc lắm. Thầy nó thì nhẹ nhàng:

- Ly này cạn anh nhé!

 

Nó chậm rãi xé mực, từng chút, từng chút và lắng nghe câu chuyện của Chú và Thầy. Câu chuyện cơ quan Bộ, chuyện ông A, bà B, chuyện hồ sơ dự tuyển và các đối thủ… Em gái nó vặn nhỏ cái bếp dầu, trên bếp nồi cơm đang chín, là loại nồi gang cỡ trung, đủ cho 4-5 miệng ăn, rồi nhẹ nhàng ra ngõ đợi bọn trẻ. Nhà đang đãi khách nên em gái cho bọn trẻ ra công viên trước nhà chơi bóng, đợi hết khách mới về.

 

Chú Lanh không đi xe máy. Chú đi xe buýt hoặc xe đạp nên những buổi đến nhà nó Thầy Sánh đều chở chú bằng chiếc cúp 50 màu xanh.

 

Đấy! Nó căn cơ, nhưng cũng khá linh hoạt, như chuyện mua bộ bàn ghế chẳng hạn, hoàn toàn không có trong kế hoạch, nhưng lại là món đồ nó mua với tất cả sự trân trọng dành cho Chú, nên nhớ lắm.

 

Sau này khi đã là đồng nghiệp, nó và Thầy cũng hay đến nhà Chú chơi, nghe Chú kể câu chuyện con t

rai đi học nước ngoài mấy tháng không có tin… nghe Chú dạy nhiều hơn về cuộc sống ở Bộ, nhưng nó vừa ngây thơ, vừa bận bịu, nên chú dạy cả rồi mà nhiều thứ vẫn vấp. Lần nào vấp cũng được chú đỡ dậy. Rồi chú mất. Con trai Chú bây giờ cũng làm ở Bộ. Chị em không kết nối nhiều nhưng đủ trân trọng. Nó ít đi lại, ít kể chuyện xưa với Chú nhưng trong lòng nó chưa bao giờ quên Chú.

 

Giai đoạn cuối 1997 đầu năm 1998, nó đã gặp được những người như thế. Những con người dù không trực tiếp dạy nó hay giúp nó đạt thành tựu nhưng lại mang đến cho nó luồng ánh ánh sáng mới, tự nhiên, sáng trong và ấm áp. Những người nó không quen, Thầy nó cũng không thân, chỉ biết nhau trong công tác nhưng lại sẵn lòng tin nhau, cùng nhau dang tay cứu giúp nó và các con.

 

Nó nhớ Thầy Thắng Bí thư Đảng ủy ĐHSP Hà Nội & cô Nhã Bí thư Chi bộ Khoa Văn – những người sẵn sàng trao cho nó niềm tin và sự tôn trọng, giới thiệu nó vào Đảng; dìu dắt nó trong năm dự bị; cùng Thầy hướng dẫn và các Thầy Khoa Văn sẵn sàng mở rộng cánh cửa đón nó về khoa.

 

Nó nhớ thầy Thân Chủ nhiệm Khoa Văn bản - Học viện Hành chính Quốc gia, trao nó niềm tin, sẵn sàng bồi dưỡng nó trở thành giảng viên của Học viện.

 

Nó nhớ Anh Cúc Viện KHGD VN, đọc hồ sơ xin việc của nó xong chủ động liên hệ lại, sẵn sàng cho nó cơ hội về Trung tâm Nghiên cứu nội dung, phương pháp giáo dục Phổ thông của Viện.

 

Phép màu đến từ trái tim các Thầy, các Chú tự nhiên, sáng trong và ấm áp, không chỉ dành riêng cho nó, mà cho nhiều cán bộ trẻ khác, cùng thời với nó. Chính vì thế, chưa bao giờ nó hết tin và yêu Bộ, yêu ngành, yêu nghề giáo; chưa bao giờ nó hết tự hào vì có thời gian được làm việc ở Bộ bên những người đồng nghiệp như Chú, như Thầy.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.