• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Hàng xóm đặc biệt: Chung nhà, khác phòng

Thứ bảy - 06/09/2025 09:43



(Ảnh: Thanh Bình)



 

 

HÀNG XÓM ĐẶC BIỆT: CHUNG NHÀ, KHÁC PHÒNG

(Thanh Bình)

 

 

​Tháng 8 năm 1996, nó thuê nhà trọ ở A12 Nghĩa Tân, ở cùng học trò và bạn của em ấy. Là người trưởng thành, cần ổn định cho con cái học hành, và quan trọng là, với nó, lúc ấy, có lẽ thuê nhà sẽ là phương án vĩnh viễn, nên nó sắp đặt cuộc sống, chăm chút căn nhà trọ giống như không bao giờ thay đổi nữa.

 

Căn nhà khoảng 30m2 chia 2 phòng + gian tạm mái bê tông đủ làm bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh + sân chơi mặt tiền, giáp ngõ nhỏ, là cách nó lựa chọn nhà thuê. Phòng ở có thể chật, giá có thể hơi cứng nhưng dứt khoát phải ổn định vì liên quan đến sự học hành của các con; phải có sân chơi cho bọn trẻ chạy, phải tiện đi lại nhưng không được gần đường lớn để phòng tránh tai nạn xe cộ; ngoài ra cũng phải là khu chung cư dân trí cao, tránh xa các khu trọ của lao động phổ thông hay khu sinh viên chật chội, ồn ào.

 

Nó ở phòng ngoài, chỉ khoảng 20m2 nhưng cũng sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.

 

Có không gian làm việc & tiếp khách với cái bàn nhựa kê bên cửa sổ. Mấy cái ghế nhựa xinh xắn lồng vào nhau đút gọn vào gầm bàn, chỉ rút ra khi cần và đút vào gầm ngay khi không sử dụng nữa.

 

Cửa sổ song sắt, cánh gỗ chớp. Phía trên bàn nhựa, ngay mép gờ cửa, có 1 lọ hoa nhỏ, được buộc chặt vào song sắt bằng sợi len chập 3 chập 4. Trong lọ thường có đôi bông hồng nhựa cắm sẵn, rất đẹp. Ngày lễ, ngày tết được cắm thêm hoa tươi.

 

Dịp sinh nhật, hay 8.3 và 20.11 hoa tặng nhiều nên hoa nhựa được tạm cất đi, thay bằng hoa tươi lộng lẫy. Có khi hoa nhiều hơn còn đặt thêm 1 lọ trên mặt bàn, những lẵng có đế thì đặt chân tường từ trong nhà ra ngoài chân tường phía ngoài ngay dưới ô cửa sổ. Những ngày đó, mỗi buổi trưa hay buổi tối đi làm về, sau khi tinh tươm cơm nước, giặt giũ và cho các con ngủ, nó thường chăm chút cắt tỉa, tưới hoa, cắt tỉa bỏ đi những cánh héo, bông héo… cứ thế dọn dần cho đến khi không thể lưu lại được nữa mới chịu bỏ đi.

 

Đối diện cửa sổ, sát vách tường ngăn 2 phòng kê chiếc giường đôi, mùa đông có bộ đệm, ga, gối cũ mang từ quê lên; mùa hè trải chiếu cói Hưng Hà loại dày êm mà vẫn thoáng khí. Đầu giường kê sát mép cửa thông phòng, cuối giường có khoảng trống, cách tường khoảng 30cm, vừa đủ lùa vào đó, theo thứ tự từ ngoài vào trong: Một cây treo (treo quần áo mặc dở, mũ mềm, túi xách, khăn quàng…); một cái giá sắt cao hơn mép giường một xíu đỡ cái hòm đồ đủ món của mấy mẹ con; một thùng nhựa 10 lít đựng gạo.

 

Từ cửa vào, bên trái là lối ra bếp, bên phải còn một bức tường, có cái bảng fooc mi ca khổ 1.2m x 0,8m LỊCH LÀM VIỆC TUẦN & GHI CHÚ. Mọi người đều biết Nó đi đâu? Dạy ai? Ở đâu? Số máy bàn liên lạc. Phần “Ghi chú” chủ yếu để mấy cháu “hàng xóm” khác phòng, cùng nhà biết thông tin quan trọng liên quan các con mà giúp đỡ nó. Chiếc bảng này theo nó chuyển nhà đến 10 lượt, về tận khu tập thể B8 - Bùi Ngọc Dương và cả nhà Cầu Giấy sau này.

 

Khoảng trống giữa bàn nhựa ở chân cửa sổ và cái giường là không gian ăn uống, giải trí chung mỗi tối của mấy mẹ con, cô cháu. Ban ngày, mỗi khi đi làm, động tác cuối cùng của nó trước khi ra khỏi nhà là vuốt thẳng đệm ga, đặt gối ngay ngắn, kéo ri – do hoa vàng viền kín đầu giường và che đến tận cuối giường, cẩn thận, cài cái móc nhỏ vào cái đinh chân giường, tạo nên không gian riêng tư như ngầm nhắc nhở: Cấm đụng chạm khi chủ nhân vắng nhà.

 

Nó rộng rãi, thích chia sẻ nhưng ở một khía cạnh nào đó, cũng cực kì khó tính, rất không thích bất cứ ai đụng vào đồ riêng tư của mình, ví như tự ý nằm lên giường của nó, tự ý lấy mũ nón, túi xách trên cây treo của nó… Nó đi đâu, ở với ai cũng đều nói rất rõ cái sự khó tính đó để mọi người thông cảm. Nó như thế, cho đến khi có cháu gái con em út lên chơi năm 2010 và sau này có cháu gái đầu lòng 2015, cháu trai 2019, rồi cháu gái nữa 2022… thì mọi sự khó tính đều bị xóa sạch, không còn giới hạn nào cho sự riêng tư nữa, cháu thích là bà vui.

 

Chiếc Giường Đôi của nó và ông xã, từ đó, đã trở thành sân khấu cho các cô bé và bạn bè biểu diễn rồi. Trẻ con tài tình, chúng vén hai cánh màn lên, lấy hai khăn quàng làm hai cái nơ buộc lại, thế là cái giường thành sân diễn. Hai diễn viên nhí đầu tiên vào vai công chúa trên chiếc giường của nó là cháu Xuân (con cô em út) và Mai Linh (con gái riêng của ông xã). Bây giờ đứa lớn đã lấy chồng sinh con, đứa bé đã tốt nghiệp đại học đợi đi làm.

 

Trong muôn vàn câu ca dao, câu tục ngữ, thành ngữ, nó học được từ mẹ, từ bộ môn Văn học dân gian ở trường Sư phạm, rồi chính nó dạy cho học sinh của mình trong 10 năm đứng lớp, nó thuộc nằm lòng câu tục ngữ: “Bán anh em xa, mua láng giềng gần” và câu “Nước xa không cứu được lửa gần” nhưng chưa bao giờ có cơ hội thực hành. Lúc lên Hà Nội, trò gọi nó, nó gọi trò, cô trò về chung nhà, ngoài tình thân thì chia sẻ tiền thuê là lý do quan trọng nhất, ở cùng rồi cứ tự nhiên nương tựa vào nhau thôi.

 

Nó nhớ vụ chia tiền nhà, lúc đầu, nó với học trò chia đôi. Nó đơn giản mỗi người một phòng chia đôi. Sau học trò rủ thêm chị em đứa bạn vào ở cùng, học trò bảo chia ba, nó cũng ok. Láng máng có lần học trò bảo nó: “Cái H nó ý kiến, nó bảo nhà cô đông hơn, em mắng cho, em bảo không ở thì biến, nhà cô đông nhưng ai ở nhà nhiều hơn, tao, mày, cái L hay cô và mấy đứa bé?” Nó nghe rồi để đó, chẳng nghĩ nhiều chỉ bận đi kiếm tiền. Có tiền lâu lâu lại rủ rê chúng hắn nấu ăn chung. Mua cái gì cũng dư dư (theo cách và điều kiện của mình) chia cho mấy đứa như cho con mình. Nghĩ lại nó thật “gà” mà không biết. Rất có thể nó khiến bên ngoài nghĩ nó ghê gớm hay khôn lỏi, nhà một đống người mà chỉ chia đôi tiền nhà. Ba đứa con gái lớn chia nhau gian phòng hơn 10m ở phía trong, chật và tối mà nó chả bận lòng.

 

Lúc mới lên chưa có việc làm, chưa được nhận lương, tiền nhà, tiền ăn và các sinh hoạt khác đều trông vào tiền ba mẹ và chị trích lương giúp đỡ. Trong khi đó, học trò nó dạy dân lập rồi gia sư không có thời gian mà thở. Sinh viên giáo dục Tiểu học đời đầu mà, hiếm và quý lắm. Nó bảo học trò:

 

- Em đi dạy nhà nào cần gia sư Văn cấp 2, 3 giới thiệu cho cô nhé!

- Vâng ạ! Em toàn nhận qua Trung tâm gia sư sinh viên của trường, nhiều lắm, lúc nào cũng thiếu người dạy, để em kiếm cho cô.

Một hai tuần không thấy, nó sốt hết cả ruột. Tối lại gạ:

- Hay em dẫn cô ra Trung tâm gia sư!

- Em vẫn hỏi nhưng họ chỉ toàn tìm gia sư Tiểu cô ạ!

- Thì cô dạy Tiểu học!

- Nhưng Tiểu học là phải dạy tất cả các môn, nhất là Văn – Toán!

- Lo gì, ngày xưa cô học giỏi Toán lắm đấy!

- Nhưng… Vâng, để em dẫn cô ra Trung tâm đăng ký trực tiếp xem thế nào.

 

Hôm sau học trò nghỉ buổi gia sư, tranh thủ đưa cô đến Trung tâm. Lúc đó đã sang Thu, trời se lạnh (không giống như bây giờ giữa Thu vẫn nóng như đang Hè). Giữ thói quen lịch sự khi ra ngoài, sau khi đưa bọn trẻ đến trường, nó trở về, trang điểm nhẹ, chọn cái váy len màu hạt dẻ, cổ lọ, dài chấm gót, đi đôi guốc nhọn 7cm (là guốc nó đi thường ngày vì hồi ấy gầy nhẹ lắm chỉ 50 cân thôi); tóc vấn cao sau gáy, còn cài thêm cái trâm màu bạc cũ. Học trò ngắm cô từ đầu đến chân cười khì khì:

 

- Ui! Trông cô thế này khéo bọn nó tưởng em đùa! Cứ đi cô nhá!

- Ừ, đi chứ! Tháng sau không có lớp dạy là cô chết luôn đấy, ăn vào vốn rồi.

 

Học trò dắt cái xe đạp ra cửa, moi cái khăn lau nhét ở gầm yên ra, lau yên sau, yên trước, còn vuốt nhẹ xuống khung và hai bên sườn suổi bụi, rồi gấp cái khăn lau nhét lại vào gầm yên. Dắt xe ra khỏi cổng, nó vắt cái xích sắt 2-3 vòng, quay lại, đã thấy học trò ngồi sẵn trên yên:

 

- Cô lên đi!

- Ngồi nghiêng nhé! – Từ ngày bị ngã sấp mặt ở dốc Bưởi do ngồi nghiêng trên xe anh người yêu chị nó, nó đâm sợ, đi đâu với ai, ngồi thế nào đều nói rõ. Thói quen đó vẫn giữ đến bây giờ mỗi khi đi với chồng, con hay là gọi grab bike.

 

Hắn đen và gầy nhẳng, cong mông chở cô giáo từ A12 Nghĩa Tân ra Đại học Sư phạm 1, đến Trung tâm gia sư. Đến nơi, hắn hạ chân chống, mở cái khóa dây, khóa càng bánh trước, rồi dắt cô lên tầng (nó nhớ mang máng hình như là tầng 3). Trong phòng, một sinh viên nữ ngồi sau cái bàn vuông (giống bàn làm việc của giáo viên bây giờ), bên cạnh, một sinh viên nam. Quây quanh bàn có 4-5 sinh viên khác, có vẻ như đang nhận lớp, dò ca, dò địa chỉ cho nhau. Hắn đợi mấy phút, mấy sinh viên nhận được lớp đã đi, chỉ còn 1-2 sinh viên mới đang ghi giấy làm thủ tục đăng ký. Hắn dắt cô vào gần bàn:

 

- Em ơi! Đây là cô giáo chị. Hôm trước chị đã nói với em rồi đấy!

- Vâng, em kiểm tra, lịch của chị kín rồi ạ, không bố trí dư được đâu ạ.

- Em bố trí cho cô… (giọng hắn lí nhí)!

- Vậy cô phải đăng ký chị ạ! Nhưng… ở đây chỉ nhận đăng ký của sinh viên thôi ạ, thù lao thấp lắm, có 10 ngàn/ca mà toàn chỗ xa lắm… với lại, … đa số là yêu cầu sinh viên khoa Tiểu học.

 

Bé sinh viên ngẩng lên nhìn nó. Thằng bé bên cạnh cũng ngẩng lên nhìn nó như nhìn vật thể lạ.

- Cô lên học cao học, cô nuôi con nhỏ, không có lương, cô không ngại xa, không ngại trả ít, tiểu học cũng được, em cứ ưu tiên bố trí, cô bảo đảm phụ huynh sẽ thích và cảm ơn Trung tâm.

- Nhưng … chúng em phải xin ý kiến Bí thư Đoàn ạ! Vì đây là hoạt động của Đoàn Thanh niên kết nối hỗ trợ sinh viên nghèo của khoa, nên…

 

Vẻ đẹp tự tin, tự hào của nó bỗng như rơi tuột xuống đất. Nó từng dạy Chí Phéo của Nam Cao rất hay, mỗi khi nó bình đoạn Chí Phèo kêu lên: Ai cho tôi lương thiện? Lần nào nó cũng khiến cả nó và bọn trẻ đỏ hoe mắt. Bất chợt nó thấy nước mắt dâng lên ầng ậng: Muốn được làm như sinh viên nghèo đâu có dễ! Muốn có việc làm đâu có dễ!

 

Cậu sinh viên trân trân nhìn nó. Cô bé sinh viên thì lúng túng nhận từ tay nó Tờ đăng ký đang viết dở dang:

- Nếu có em sẽ nhắn chị Lam ạ!

Học trò nó như chết đứng, bối rối.

Nó cho mình vài giây điềm tĩnh rồi nói:

- Cảm ơn các em! Các em làm đúng rồi, không cần ngại. Cô vẫn đợi, nếu có cứ báo cho Lam nhé.

Rồi nó quay gót, học trò nó theo sau, phía sau nữa vẫn vẳng lên câu nói của ai đó trong đám sinh viên đang chờ đăng ký:

- Cô giáo à? Cô giàu thế sao đi gia sư làm gì?

- Cô giáo chị Lam à? Điệu thế!...

Ra khỏi phòng là nó biết cánh cửa đó đã đóng lại, nhưng nó vẫn mong. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, không có cuộc gọi hay lời nhắn nào từ Trung tâm gia sư, không có phép màu nào đến với nó từ cửa lớn đó.

 

Một buổi tối, sau khi các em đã ngủ, nó ngồi lọ mọ với mấy bài tập chuyên đề Tiếng Anh, học trò hắn ngồi xuống cạnh cô:

- Cô giúp em việc này được không ạ? Chỗ này xa quá, em di chuyển không kịp. Cô dạy giúp em!

- Lớp mấy? Ở đâu mà xa?

- Lớp 3, ở Đồng Xa ạ!

- Cô rỗi mà, lớp 3, cô dạy được, nhưng Đồng Xa thì gần chứ xa gì.

- Nhưng ca trước đó em ở trên Đội Cấn về xa không kịp ạ, với… em thích dạy bọn lớp 4, 5 hơn.

 

Lúc đó nó chẳng nghĩ nhiều, hoàn toàn quên câu chuyện Trung tâm gia sư; hoàn toàn tin học trò xa không di chuyển kịp; hoàn toàn tin mình giúp học trò. Mãi sau đó, thấy hắn sẻ thêm 1-2 chỗ nữa, rồi có lần tình cờ nghe hắn với con bạn thân cọ nhau:

 

- Mày dạy Toán thì giới thiệu Văn cho cô, mất gì!

- Thôi, ngại lắm, họ toàn nhờ tìm sinh viên, trả rẻ!

- Cô có đòi cao đâu, mày cứ giới thiệu, cô dạy học sinh mê, thế là xong, ai hỏi sinh viên hay giáo viên làm gì…

 

Thì nó mới nhận ra học trò đang nhường lớp cho nó, đang tìm chỗ dạy cho nó. Tháng 8 trôi đi như thế. Tháng 9 bắt đầu dạy hai lớp Văn ở Nguyễn Bỉnh Khiêm (tức là tầm 10 - 15.10 mới có lương), nó tạm có lương gia sư cầm cự. Các khoản nộp đầu năm thì như có lần nó kể, đã được Thầy Hòa – Chủ tịch HĐ trường Nguyễn Bỉnh Khiêm cho vay.

 

 17.10 sinh nhật hai con trai sinh đôi. Buổi tối 16, nó bảo học trò và hai cháu sinh viên:

- Mai sinh nhật hai em, các em về sớm nhé. Cô mua ít bánh kẹo hoa quả. Có gia đình Thầy Sánh và cả mấy bạn cô ở lớp cao học đến nữa.

- Vâng ạ! – Cái H đáp nhỏ nhẹ

- Lại được liên hoan bánh kẹo hả cô? – Cái L em cái H hào hứng.

- Vâng ạ! Để em bảo Đạt qua sớm chuẩn bị cho các em!

- Ừ chắc tầm 8h00 tối nhé. Nhà mình thống nhất để cô báo mọi người.

 

Hôm sau, nó đón con, tắm giặt, cho ăn cơm sớm, tầm 6h, nhờ chị L để mắt mấy đứa nhỏ, nó rảnh tay chuẩn bị. Cũng chẳng có gì nhiều. Nó trải cái chiếu cũ ra khoảng trống giữa cửa sổ và cái giường, đặt cái bàn nhựa ra vách cạnh giường, dưới tấm bảng fooc mi ca, lấy miếng vải to, trải lên, kéo mấy góc cho phẳng và buộc vào chân bàn, kiểm tra lại nút buộc lọ hoa bên cửa sổ, cài thêm vào đó mấy bông hoa tươi cho đầy đặn, rồi chạy ra cửa hàng ngoài mặt đường Nghĩa Tân, cách nhà nó chừng 500m, lấy bánh và hoa sinh nhật. Nó đã đặt 1 bánh ga tô nhỏ hình con Mèo nằm, hai mắt hạt nhãn đen láy, ria mép socola nâu sẫm, trên lưng có dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Đức Trí – Đức Dũng, 17.10.1996; và một lẵng hoa bé xíu (dạng giống bát hoa để bàn bây giờ), nó đặc biệt chọn 3 bông đồng tiền, 1 bông đỏ thắm, cao nhất (ý là anh cả) và hai bông đồng tiền khác cánh tía, thấp hơn xíu ngang ngang nhau (ý là hai anh sinh đôi), thêm mấy cái lá cỏ xanh. Hai tay hai xách, vừa đi vừa nương núm, chỉ sợ va chạm làm xô lệch hỏng bánh và hoa. Nhà toàn đàn ông, nên lúc các con nhỏ hay cả khi lớn lên, bao giờ món bánh và hoa nó cũng tự chọn, đặt & tự tay mang về, bày ra mới yên tâm.

 

Vào đến nhà, chưa đến 7h tối đã thấy học trò và người yêu hắn – Cu Đạt đang căng lên chỗ cái bảng một tấm phông hoa vàng nhạt đã trang trí sẵn. Trên cùng có HAPPY BIRTHDAY; sát phía dưới dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật Đức Trí & Đức Dũng; dưới nữa là dòng chữ 17.10.1993 – 17.10.1996; dưới nữa hình bánh gato có nến đang cháy, xung quanh chiếc bánh trang trí thêm nhiều ngọn nến dài hơn, tất cả đều được cắt bằng giấy màu và dùng hồ dán dính trực tiếp lên tấm vải. Không gian sinh nhật ấm cúng giản dị bỗng dưng thành không gian tiệc. Nó ngẩn người xúc động, lẩm bẩm:

 

- Vậy, để cô ra mua thêm ít bánh kẹo đẹp

- Có rồi, em mang đủ đây rồi, cô yên tâm

 

Cu Đạt vừa nói vừa ngó nghiêng như tìm đồ, học trò nhanh tay chìa ra cái túi, bên trong đủ cả: bánh kẹo, đĩa giấy, dĩa thìa, bóng bay… Căng phông xong, Lam Đạt gọi thêm hai đứa sinh viên trong nhà ra, hì hụi, phồng mang trợn má thổi bóng bay, dính lên phông và chăng lên cửa sổ, còn đặc biệt có một dây đèn nhấp nháy nữa… Bọn trẻ được dúi cho mỗi đứa một quả bóng bay, thích lắm, nó phải nhử ra ngoài sân cho chị L quản lý, trong nhà mới êm mà hoàn thành công việc.

 

Tầm 8h00 hơn, vợ chồng Thầy Sánh và các em con Thầy đến, rồi mấy anh chị bạn ban cán sự lớp cao học chung, cũng đến. Ai cũng mang theo một chút gì đó góp vui: Thầy Sánh cho hai cái ba lô xinh xinh, bên trong có mấy quyển vẽ và hộp màu; các cô chú bạn mẹ chung nhau 1 hộp to đùng, dán giấy màu cài nơ lộng lẫy, đêm về mở quà, nó cứ rưng rưng: 1 túi gạo thơm, chục gói mì tôm & hai bộ quần áo cho hai bé. Trong nhóm các bác, các cô lớp Cao học, bác Sinh, mang theo cây sáo trúc thổi sáo cho cả nhà nghe, bác Bính mang theo một máy ảnh Sony nhỏ bằng bàn tay… Nhờ máy ảnh đó mà bây giờ nó vẫn lưu giữ được hình ảnh bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho hai con lần đầu tiên tại nhà trọ ở Hà Nội. Rồi sau đó, thành lệ, cứ sinh nhật nó hay các con là anh chị Lam – Đạt lại chủ trì tổ chức, trang trí và cùng cô tiếp khách, như một thành viên trụ cột của gia đình.

 

Cùng với Lam – Đạt, hai chị em H – L cũng dần trở thành người thân. Lúc đầu nó chỉ nhờ L đón con khi thật sự cần thiết, sau nó dạy càng ngày càng nhiều và cũng thân hơn nên chả biết từ khi nào auto là chị L đón các em, chăm các em, như một phần công việc và trách nhiệm của chị, không thù lao cũng chẳng cần sự nhờ vả nào, có chăng chỉ là trong sinh hoạt chung nó sẽ lựa chăm sóc các em ấy nhiều hơn, chủ động chi tiêu nhiều hơn, nhưng tất cả đều vô cùng tinh tế, bởi vốn dĩ tất cả những gì những cô gái “hàng xóm vô cùng đặc biệt này” làm đều là từ tình cảm chân thành, tự nguyện, không giá nào trả được. Vì thế, sau này, không ở cùng nhau nữa, ngay cả khi đã về làm ở Văn phòng Bộ, nó vẫn sắp xếp các dịp tết về thăm nhà H-L ở Phố Nối Hưng Yên.

 

Nó vẫn nhớ gian bếp nhà hai em ấy, nơi nó cùng mẹ của hai cô gái đun nước, nấu cơm, kho cá đãi nhau buổi chiều tà.

 

Nó nhớ câu chuyện “ Cuốn sổ hưu” của Bố hai em. Nó đã rất sốc khi nghe chính miệng H kể, thật sự không dám tin, trên đời này, trong ngành, trong tình bạn & tình làng nghĩa xóm nơi đây, có câu chuyện như thế. Tuy không nằm trong mạch chuyện của nó nhưng có lẽ, nó xin phép review lại một chút.

 

Câu chuyện bắt đầu từ lời than thở của H:

- Bố em mất rồi mà chưa hết nợ cô ạ!

- Là sao? Bố em vay tín dụng đen à? Sao khổ thế, còn nợ nhiều không?

- Không cô ơi! Nếu vay tín dụng đen lại đi một nhẽ… đằng này… lại là chỗ làng xóm, bạn bè cô ạ… chuyện dài lắm.

 

Nói là chuyện dài nhưng H kể lại rất ngắn, kiểu vừa muốn kể, vừa muốn dừng… Chuyện là:

 

- Ngày em L ra trường, chưa xin được việc làm cô ạ, em được người bạn học cùng lớp phổ thông, hiện đang là Hiệu trưởng một trường Tiểu học ở xã nói có thể giúp được. Nhưng tất nhiên cần có chi phí đi lại, quà cáp tối thiểu. Thế là em bàn với bố mẹ lo cho L. Nhà chẳng có gì đáng tiền ngoài cuốn sổ hưu của Bố. Bố Mẹ quyết định cầm cố sổ hưu vay được 5 triệu đưa cho bạn. Mãi không xin được việc, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng sổ hưu chỉ đủ trả lãi nên người ta giữ lĩnh lương hưu định kỳ luôn. Bây giờ Bố mất, sổ hưu không còn giá trị nữa, nợ vẫn còn, không biết xoay sở thế nào.

- Thế bạn ấy xin cho em L về đâu? Có lương thì góp nhau chả gốc đi chứ cứ để lãi mẹ đẻ lãi con thế sống sao nổi!

- Đã xin được đâu cô! Tiền bạn ấy cũng chi phí đi rồi, mà cũng không tiện đòi lại, bạn học nên cũng ngại ạ. Bạn ấy bảo vẫn đang cố, đợi có chỉ tiêu là tuyển.

- Thế rồi sao?

- Thì vẫn đợi ạ! Mẹ em cắt đất bán đi một ít trả nợ, đất ở quê bèo lắm, còn chả có người mua. Trả nợ, với lại cũng phải có đồng ra đồng vào cho mẹ. Cái L nó cũng có người yêu rồi cô ạ.

- Ờ… thế còn muốn xin cho cái L đi dạy không?

- Có chứ ạ! Nếu có chỗ chắc chắn em vẫn muốn lo cho nó cô ạ. Em thì đi dạy Đông Đô rồi, cũng không khó khăn quá như đợt trước.

- Để cô xem… về trường ở quê thì có thể được chứ lên thị xã hay Hà Nội thì chịu.

- Ối giời cô ơi! Chỉ cần có công ăn việc làm cho nó lấy chồng, còn dạy ở đâu cũng được ạ.

 

Sau đó, nó trình bày nguyên văn câu chuyện cho Giám đốc Sở GD&ĐT Hưng Yên, anh ấy hỏi:

 

- Nó gửi tiền thằng nào? Láo thật, anh chẳng bao giờ nghe thấy thông tin gì về cô này, mà giáo viên THPT Sở tuyển chứ mấy ông Hiệu trưởng Tiểu học thì làm gì? Em bảo nó cho anh xin tên tay Hiệu trưởng. Thế… con bé này nó quan hệ với em như thế nào? Sao em phải lo cho nó?

- Dạ em với hai bạn ấy không có quan hệ gì cả, chỉ là thuê trọ cùng nhau. Lúc em mới lên HN, mấy năm trước, các bạn ấy chăm sóc mấy đứa nhỏ , em cũng biết ơn, và thương người ta nghèo còn bị lừa, bố chết chưa lấy được sổ hưu ra nên động lòng thôi ạ!

- Rồi, em bảo cô ấy lên Sở lấy mẫu làm hồ sơ và đơn xin dự tuyển giáo viên, đừng ghi về đâu, cứ ghi theo sự phân công của Sở nhé.

- Nhưng… chúng nó nghèo lắm, em thì các anh không nỡ, chắc bữa cơm cảm ơn cũng không có đâu ạ!

- Ai cần bữa cơm cảm ơn. Anh cũng thương. Em tình nghĩa trả ơn anh giúp em. Cứ ôn thi, thi tử tế, không kén chọn địa bàn thì cũng không khó. Để anh xem trường nào đang thiếu cho nó hợp đồng tạm kiếm cơm đã.

- Vâng ạ! Em cảm ơn anh.

 

Chừng tháng sau, anh Giám đốc Sở điện thoại bảo: Sắp có đợt thi đó. Em bảo cô ấy ôn thi theo hướng dẫn. Em điện thoại cho chỗ Chánh Văn phòng và Phòng THPT một câu, nhờ các anh ấy hướng dẫn thêm. Xã hội bây giờ phức tạp, anh giới thiệu sinh viên trọ cùng cô Thanh nó buồn cười, mà khéo không tin… điện tí nhé, hay về đây, anh đãi cơm.

Nó phấn khởi lắm thông tin cho hai chị em H, bảo hai đứa:

​- Cô lên Sở có lời với các anh ấy, nhà mình nghèo nhưng cũng không thể không có chút quà. Hai đứa ra Hàm Long, chọn hai lọ hoa đẹp, loại vừa tiền thôi, khắc chữ Kính tặng, đóng gói, cô mang về tặng cho hai phòng, mỗi phòng 1 lọ, cũng 20.11 rồi, cũng tiện.

- Có chắc không cô ? Em không ngại mua quà, nhưng em sợ lại không được!

- Cứ mua đi, thiếu tiền cô cho thêm, không được cô bù cho. Cứ cùng cố gắng.

 

Rồi sau đó, em nó thi đỗ, được phân công về dạy ngay quê nhà, ở chính cái trường nó được cho dạy hợp đồng trước. Con bé dạy Sinh, rất xinh, đó là những gì nó nhớ được. Nhân một chuyến công tác, nó mua hai hộp bánh kẹo lớn làm quà cho các thầy cô ở hai phòng và cây thuốc lá 3 số biếu Giám đốc Sở vì anh ấy hút thuốc. Cứ đùn đẩy mãi… nhưng vì nó không hút thuốc cũng không thể trả lại nên anh nhận. Buổi tối tiễn đoàn, anh đem cây thuốc ra, chia cho mấy ông hút thuốc mỗi ông một bao, còn lại anh dùng. Ai cũng trầm trồ vì thuốc ngon và vì Giám đốc hảo tâm nữa. Nó kể chuyện cho hai em nghe, chẳng biết chúng nó nghĩ thế nào, sau đó rất lâu, vào dịp kỷ niệm nào đó (giờ nó không nhớ ra), hai đứa đến, tặng cho nó một hộp quà nhỏ, là cái lắc vàng Tây. Nó cố trả lại không được nên nhận. Chiếc lắc đó sau này nó cho cô em gái thân ở Vụ Pháp chế của Bộ. Con bé ấy nghèo… chi chắt, chơi với nó chân tình như em gái. Lúc nó khó khăn, người cạnh nó mua sữa, pha trà, nhắc uống thuốc, dắt đi ăn... Nó cũng không có tiền nên quà cảm ơn của người này nó lại dùng để tri ân người khác. Nhiều năm trôi qua, đến bây giờ nó vẫn không hết nặng nề vì nhận chiếc lắc đó, vì nó biết hai em rất nghèo và chắc phải chắt chiu lắm, nên rất lâu mới qua cảm ơn cô được.

 

H là bạn thân của học trò nó, nên bất cứ gì H hay L làm cho nó, nó đều qui hết ân tình về cho Lam. Khoảng thời gian ở với ba cô gái thật sự rất đẹp và ấm áp. Nó là người phụ nữ độc lập, cứng rắn, ngoài người thân trong gia đình, những người ngoài đầu tiên nó chọn dựa vào chính là ba cô gái đó. Nó quen dần, thành ỉ nại, thành quen với sự chăm chút của chúng hắn. Hàng xóm khác phòng, chung nhà, mạch lạc chi tiêu và đóng góp, lại vì yêu thương và chăm chút cho nhau từng li từng tí nên thành người thân lúc nào không biết. Thân đến mức, chúng hắn bắt đầu “săm soi” vào cuộc sống riêng tư của nó, dám tâm sự, dò hỏi về anh này, chú nọ, bác kia, bằng lòng làm hàng rào hoa che chắn, bảo vệ nó trong những phi vụ khó xử.

 

Các cụ xưa thường bảo: “Chòng chành như nón không quai, như thuyền không lái, như ai không chồng”. Năm 1996 sau khi ly hôn thực sự, tiễn con gái đi Hà Nội lập nghiệp lại

 

Mẹ nó dặn dò: “ Bọn đàn ông thấy gái độc thân như mèo thấy mỡ, cô sống một mình phải cẩn thận”.

 

Ba nó nói xa xôi hơn: “Người ta không chết vì cô đơn, nhưng có thể chết vì tự tin, ngạo mạn, chủ quan. Lên đấy một thân một mình, con cái chính là bờ rào chắc chắn nhất”…

Lúc nghe mấy lời đó, thú thực, nó rất bực mình. Nó lo chạy ăn từng bữa chưa xong, sao mọi người cứ nghĩ đi đâu mấy chuyện đàn ông với đàn bà. Nó có phải trẻ con đâu!

 

Nhưng quả thực, từ ngày ly hôn, cứ chạm mặt đàn ông là lại bị ngó nghiêng, cưa cẩm, rủ rê… Các kiểu làm thân, dụ tình, nếu viết ra, chắc dăm chương hay cả cuốn. Ở với mấy đứa hàng xóm đặc biệt ấy, nó được che chắn bảo vệ kĩ càng.

 

Các chú các anh có thể đến chơi, chúng hắn tạo điều kiện trông em gian trong cho cô trò truyện gian ngoài.

 

Các chú, các anh muốn mời cô đi ăn, đi chơi, đi karaoke… Ok cả team cùng tham gia, tha hồ vui (đứa bận đi dạy thì cứ lựa tan ca về nhập hội). Nó bận đi làm kiếm cơm, mấy đứa cũng vậy, nên nói là vậy nhưng tháng cố gắng cũng được đôi lần và thường chỉ đến chiều tối Chủ nhật may ra mới có lịch, nên không có thời gian cho những người hời hợt, cơ hội. Nghĩ lại cũng vui vui, cảm giác gần giống với thời sinh viên sư phạm, cũng dập dìu lắm.

 

“Hàng xóm khác phòng, cùng nhà” là khái niệm khá lạ lùng với mọi người và với cả nó,, nhưng đó là một hiện thực tuyệt vời mà nó may mắn được trải nghiệm. Với Lam Đạt, tình cảm ấy như cây non, được chính tay Lam vun trồng, chăm sóc, đến khi, nó gắn vào gia đình nhỏ và gia đình lớn của Lam, thành cội rễ, cùng nhau đến tận bây giờ và cả mai sau nữa. Hắn đang doạ, 5 năm nữa, em xây HỌC VIỆN HƯU TRÍ, quắp cô về ở với em, không khiến mấy anh cu phải trông nom. Nghe mà khấp khởi

 

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.