• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Quả báo

Thứ ba - 07/02/2023 10:14


(Ảnh: Kim Anh)


QUẢ BÁO

 (Truyện ngắn của Đào Thị Tròn)


Tôi không phải là người say mê Zalo, facebook, nhưng lũ bạn nhiều đứa đi làm ăn xa mỗi lần hỏi thăm cứ phải Alô..alô... chúng lại chửi là đồ tẩm, đồ cổ, thay điện thoại thông minh đi. Các con cháu tôi cũng khuyến khích. Nhân kỷ niệm sinh nhật của tôi, con trai mua tặng mẹ. Từ đấy thành thói quen, thành nghiện, sáng nào trước khi ra khỏi giường tôi đã vơ chiếc điện thoại lướt xem tin tức. Đấy là thú vui của tuổi già.


Một hôm, như thói quen như mọi ngày, vẫn nằm rốn trên giường, với tay tìm điện thoại. Bấm nút mở máy, màn hình bừng sáng, có tin nhắn từ số máy của Trịnh Thị Nhâm, cô bạn cùng công tác ở Xí nghiệp than La Dương, Nội dung Nhâm nhắn tin: “Bồ biết gì về lão Phùng Hợp chưa? Hắn bị tai nạn nặng lắm. Sống đời thực. Trời đày đấy!


Mấy đứa bạn khoai sắn cách đây hơn ba mươi năm, đứa nào cũng tranh nhau gọi tôi là “bồ”, bởi tôi đẹp, đẹp mặn mà, phúc hậu, da trắng hồng như trứng gà bóc, mái tóc đen óng, mượt mà, hàm trắng như ngọc, thân hình cân đối, khuôn ngực nở nang. Ngày tôi đi khỏi Mỏ La Dương khiến cả bọn tiếc ngẩn ngơ. 


Ngày ấy, sau khi tốt nghiệp khoa Thống kê, trường Đại học Kinh tế Quốc Dân, tôi được nhà trường phân công về nhận công tác thuộc ngành than ở tỉnh Vinh Quang. Quê tôi ở tỉnh Hà Tây, kinh tế chủ yếu là sản xuất nông nghiệp, hiểu rất mơ hồ về mỏ. Nhưng đã phân công thì không thích vẫn phải đi. Chân ướt chân ráo về mỏ, Phùng Hợp chuyên viên phụ trách đài phát thanh của Xí nghiệp, thuộc phòng Thi Đua-Tổ Chức-Lao Động Tiền Lương đón và hướng dẫn tôi làm các thủ tục nhận việc. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có linh cảm, Phùng Hợp là con người giảo hoạt, lừa thầy, phản bạn, toát ra từ đôi híp, da trắng bờn bợt như da người chết trôi. Có lẽ Phùng Hợp nghĩ tôi là nhân viên mới, dễ sai bảo, không dám thóc máy việc mờ ám của hắn, hắn đề nghị với Phó phòng Trần Hiền cho tôi về bộ phận của hắn, với lý do, vừa có thêm người đi cơ sở nắm tình hình sản xuất để có nhiều tin, bài vừa đọc phát thanh, có tiếng phụ nữ cho mềm mại. Hôm sau, Phùng Hợp, bảo tôi, vẻ ban ơn:


- Lẽ ra, nhân viên mới phải đi thực tế ở đơn vị trực tiếp sản một thời gian, nhưng tôi thấy cô liễu yếu đào tơ, nắng bụi công trường phí phạm nhan sắc phí phạm, tôi nhận cô về bộ phận thông tin tuyên truyền. Công việc tôi sẽ bàn cụ thể.

Sau một quý, do thâm nhập thực tế, vừa gặp công nhân, vừa theo cán bộ đến từng bộ phận sản xuất, tôi được một số người phàn nàn về nạn ăn chặn tiền khen thưởng, tiền nhuận bút của Phùng Hợp liên kết với một số người, trong đó có Phó phòng Trần Hiền; Đàm Phi Tài, Phó quản đốc công trường máy xúc, Phó phòng Kế toán Kiều Linh. Đáng gờm là Đàm Phi Tài, một lưu manh, nhiều thủ đoạn, có mối quan hệ phức tạp với bọn    “bám Mích” ở quê chuyên ăn cắp và tiêu thụ hàng phi pháp. Tôi gặp Trịnh Thị Nhâm, Kế toán thanh toán, là bạn tâm đầu ý hợp cùng quê ở Đan Phượng “con bo vang” với tôi. Tôi trình bày với Nhâm về những thắc mắc của công nhân. Nhâm khuyên:


- Việc này tao biết lâu rồi, nhưng có sự đồng lõa của Trần Hiền, phó phòng và phó phòng Kế toán Kiều Linh, ngoài ra còn một số kẻ đầu trâu, mặt ngựa, giang hồ bên ngoài mỏ. Kệ họ thôi. Đụng đến họ oan gia đấy!

   

Tôi nghe Nhâm, nhưng tôi vẫn ghi từng trường hợp, từng tên bài, tác giả… vào sổ công tác cá nhân. Một lần tôi sơ xuất để quên sổ công tác trên mặt bàn. Sự việc vỡ lở, Phùng Hợp báo cáo với Phó phòng Trần Hiền:


- Anh ơi, cái Trà thế mà đáo để, việc bồi dưỡng tiền viết tin bài, bồi dưỡng làm thành tích khen thưởng năng suất, sáng kiến từ trước đến nay chỉ em với anh và cô Kiều Linh biết. Con Trà gặp Đàm Phi Tài đòi phải trích cho nó 10%, nếu không nó báo cáo lãnh đạo - Phùng Hợp, đưa cho Phó phòng Trần Hiền đơn tố giác Đoàn Thị Trà có chữ ký của nhóm Đàm Phú Tài. Phó phòng Trần Hiền suy nghĩ, nhìn vào mặt Phùng Hợp, hỏi:


- Điều nó về bộ phận thống kê được không?

- Không được anh ạ! Theo em, anh bàn với bên thống kê cho nó ra vẫy đầu đường, với lý do, nó học về thống kê, làm thống kê là đúng nghề, không ai nói vào đâu được.

   

Đầu tháng sau, Phó phòng Trần Hiền gọi tôi về phòng nhận nhiệm vụ mới, với lý do phù hợp với nghề được đào tạo. Sau khi hết hạn thực tập dễ sắp xếp công việc đúng ngành, đúng nghề, có cơ hội phát triển.

   

Tôi không hay biết đấy là âm mưu của của Phùng Hợp, sợ để tôi ở bộ phận Thi Đua, thì cái kim trong giẻ lâu ngày cũng lòi ra, rất nguy hiểm. Điều tôi ra vẫy đầu đường, nếu có máu tham thì sập bẫy như chơi, còn liêm khiết sẽ có cách khác....

      

Tôi nhận công việc vẫy đầu đường ở công trường xa Xí nghiệp nhất, khó khăn, gian khổ nhất, có tiếng tiêu cực nhất. Tôi nhanh chóng làm quen với việc. Suốt ca chỉ có một mình trong cái chòi nóng như rang vào mùa hè, rét thấu xương vào mùa đông, buồn thối ruột. Mỗi lần có xe ra, tôi lại tranh thủ trò chuyện với lái xe và biếu họ lúc là chùm dâu da đỏ mọng nước, quả ổi, khúc mía...Tôi trở thành bạn tâm giao của nhiều lái xe trẻ. Khi đã quen thân, một số lái xe rỉ tai tôi, Phùng Hợp và nhóm của Đàm Phú Tài thông đồng phát khống tích kê, khai gian sản lượng tham ô tiền chia nhau. Tin tôi biết về mánh khóe của chúng lại đến tai Phùng Hợp, hắn gặp Đàm Phú Tài. Lại thủ đoạn cũ, chúng phân công nhau, mỗi người một việc lập chứng từ giả vu khống tôi. 

          

Vào dịp 120 ngày đêm Xí nghiệp phát động đợt thi đua hoàn thành kế hoạch năm  thì nhóm lợi ích do Phùng Hợp chủ mưu trình lên Phó phòng Trần Hiền đơn tập thể của cán bộ Thi Đua, công trường Máy xúc EKG do Đàm Phú Tài làm Phó quản đốc cùng chữ ký giả của một số lái xe tố cáo Đoàn Thị Trà thông đồng với lái xe, lái máy xúc khai khống khối lượng tham ô của nhà nước một số tiền lớn. Phòng Thi Đua, Tổ chức -Lao động- Tiền lương tổ chức một cuộc họp bất thường, do Phó Phòng Trần Hiền chủ trì, bị đơn là Đoàn Thị Trà. Mở đầu cuộc họp, Phùng Hợp, vẻ mặt hình sự:


- Sai phạm của đồng chí Trà là có hệ thống, do đang chuẩn bị làm lễ cưới, hoàn cảnh gia đình khăn, đồng chí đã liều lĩnh vi phạm pháp luật.Nhưng đồng chí là một trí thức trẻ, tương lai còn dài, tôi đề nghị phòng ta đóng cửa bảo nhau, đồng chí Trà nên tự nguyện viết đơn xin thôi việc. Nếu để Xí nghiệp ra quyết định đuổi việc thì ảnh hưởng đến sự tiến bộ của đồng chí sau này. Người yêu của đồng chí cũng sẽ coi thường, phòng ta là phòng Lao động XHCN cũng bị ảnh hưởng.

  

Thực tế lúc ấy tôi chưa có người yêu, nghe Phùng Hợp vu cáo, dựng chuyện bỉ ổi, tôi tức nghẹn cổ, nhưng thân cô, thế cô, trong khi họ có cả một nhóm, trong đó có cả lãnh đạo cấp phòng, tôi chỉ biết trừng mắt nhìn Phùng Hợp.


Phùng Hợp dứt lời, Phó phòng Trần Hiền, gườm gườm hỏi tôi:


- Ý kiến đồng chí Trà thế nào? .


Tôi đứng bật dậy, nói dõng dạc:


- Không cần phải chờ tôi viết đơn. Tôi bỏ việc. Những ai vu oan, giáng họa, gắp lửa bỏ tay người sẽ nhận quả báo. Trần Hiền đập tay xuống bàn quát lớn:


- Cô Trà! Cô định ám chỉ ai?Tang chứng, vật chứng đủ cả, cô còn định trốn tội hả? Tôi cũng lớn tiếng:


- Ai táng tận lương tâm, thất nhân, thất đức thì tự biết. Đời này họ chưa bị trời trừng phạt thì đười sau con, cháu họ sẽ nhận quả báo-Tôi cầm nón bước nhanh ra khỏi phòng. Trong cuộc họp tôi cố ghìm nỗi uất ức, nhưng ra khỏi phòng tôi ôm mặt khóc tức tưởi.    


Tối hôm ấy nhóm bạn tâm đầu ý hợp gồm Trịnh Thị Nhâm và mấy đứa nữa góp tiền tổ chức bữa liên hoan bún ốc ở quán Ba Cô để tiễn tôi về quê. Chúng đồng loạt gọi tôi là “Bồ” từ hôm ấy. Sáng hôm sau, Trịnh Thị Nhâm mượn đâu được chiếc xe đạp Phường Hoàng màu cánh trả đưa tôi ra bến xe, Nhâm thủ thỉ:


- Chúng tớ biết cậu không như bọn tiểu nhân vu cáo. Nhưng vì cậu biết những tiêu cực của chúng. Cậu rời chỗ này cho an toàn. 


Nhâm  dúi vào tay tôi chiếc phong bì, nói nhanh: 


- Biết cậu không có tiền, bọn tớ mỗi đứa một ít, để cậu đi đường. Khi nào cưới chồng thì báo, bọn tớ sẽ về dự.


 Xe nổ máy, hai đứa ôm nhau trào nước mắt.


Về quê hôm trước, hôm sau Nguyễn Khắc Nhu, chồng tôi bây giờ, là anh trai bạn học của tôi, nguyên là Giám đốc Xí nghiệp Cơ Khí Hải Quân ở Nha Trang, xuất ngũ về quê thành lập HTX Cơ Khí, hiện là Chủ nhiệm. Đang thiếu Kế toán, anh đến nhà vận động tôi làm Kế toán cho HTX. Do cơ chế khuyến khích phát triển mô hình HTX công nghiệp ở nông thôn, cộng mối quan hệ của anh trong thời kỳ còn trong quân ngũ, HTX phát triển mạnh. Để có tư cách pháp nhân hoàn thiện hơn, HTX phát triển thành Công Ty Cổ phần. Con trai học xong Đại học Nông nghiệp về phụ bố, rồi thay bố làm Giám đốc. 


Từ ngày về quê, bận mải với nhiều công việc tôi gần như quên chuyện ở Xí nghiệp Than La Dương. Nhưng, nhóm bạn thân thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm và thông tin về phó phòng Trần Hiền và nhóm lợi ích của Phùng Hợp. Sau khi tôi rời khỏi Xí nghiệp Than La Dương, có nhiều dư luận về việc Trần Hiền liên kết với nhóm của Phùng Hợp làm nhiều điều phi pháp, khiến Trần Hiền cảnh giác, xa dần Phùng Hợp. Sự xa lánh, cảnh giác của Trần Hiền, khiến một kẻ xảo quyệt, đa nghi như Phùng Hợp lo lắng. Được Phó phòng Kế toán Kiều Linh bàn mưu, tính kế, một màn kịch diễn ra. 


Vào một buổi chiều hè, những cây phượng đại thụ xung quanh khu văn phòng nở đỏ rực, ve kêu râm ran. Như thường lệ, vào cuối giờ ngày cuối tháng của quý, Phùng Hợp phải tổng hợp báo cáo tình hình thi đua, kết quả sản xuất kinh doanh của các đơn vị trong quý, phương án ăn chia lợi ích. Hôm ấy, hết giờ làm việc đã lâu, chờ Phùng Hợp mãi chẳng thấy mà lại nghe có tiếng gõ cửa, Hiền bực mình:


- Đã đến muộn thì vào luôn, còn “vẽ” chuyện gõ cửa 


Tiếng phụ nữ nhỏ nhẹ: 


- Em chào anh ạ! Em là Vi Tuyết Nga, anh Hợp nhà em có việc đột xuất phải về quê, bảo em cầm các thứ đến cho anh ạ! 


Trần Hiền bỏ bút, ngước mắt nhìn vợ Phùng Hợp:


- Thế sao nó không tranh thủ đưa cho tôi. Mai là chủ nhật. Sáng thứ hai lấy gì thông tin trên đài phát thanh?


- Anh Hợp bảo em chờ anh duyệt rồi cầm về, tối mai anh Hợp về sẽ xem, có gì anh ấy sẽ đến gặp anh. Việc đột xuất, ông chú anh ấy ở quê bị TNGT nặng, không kịp báo cáo amh, anh thông cảm.


Vi Tuyết Nga đưa cặp tài liệu và chiếc phong bì, cố tình để lộ ra những đồng tiền mệnh giá 500 ngàn đồng mới cứng. Lợi dụng lúc Trần Hiền đang chăm chú đọc tài liệu, Vi Tuyết Nga cởi tung cúc áo, phơi ra bộ ngực nần nẫn, trắng ngần, đổ người ôm lấy Trần Hiền. Trần Hiền chưa kịp phản ứng thì Phùng Hợp lăm lăm trong tay chiếc máy ảnh PRATIKA cùng với 4-5 người trông rất hung hãn xông vào phòng. Phùng Hợp quát to:


- Từ lâu tôi đã nghe ông tằng tịu với vợ tôi, hôm nay thì trắng đen rõ mười nhé. Phùng Hợp hua hua chiếc ảnh: Tôi đã chụp được hàng chục kiểu trong này rồi. Chạy đằng giời. Gọi bảo vệ lập biên bản.


Xét Trần Hiền có công xây dựng Xí Nghiệp, còn vài năm nữa đến tuổi nghỉ hưu, Hội đồng Kỷ luật đề nghị khai trừ lưu Đảng, điều xuống phụ trách đơn vị trồng cây hoàn nguyên môi trường. Vụ ấy, có nhiều dư luận trái chiều, người thì bảo kỷ luật như thế là nhẹ. Người thì bảo, xem ra vụ bắt quả tang vợ ngoại tình có cái gì nghi nghi, nếu thích nhau thì thiếu gì chỗ mà phải ôm nhau ở phòng làm việc. Người am hiểu hơn thì nhận định, vụ việc đều có chủ đích của Phùng Hợp, một mũi tên trúng hai đích. Khi Trần Hiền có vẻ ngãng ra thì tội tham nhũng, tham ô, vu khống cho Đoàn Thị Trà chẳng sớm muộn cũng sẽ bung ra. Loại được Trần Hiền sẽ có cơ hội để ngồi vào ghế Phó phòng, rồi Trưởng phòng, xa hơn là ghế Phó Giám đốc Xí Nghiệp.


Trần Hiền xuống đơn vị trồng cây hoàn nguyên môi trường là đúng chủ trương của Tổng Công ty và của tỉnh. Với bản chất trưởng thành từ công nhân và tinh thần Đảng viên, Trần Hiền yên tâm công tác, xây dựng đơn vị trồng cây hoàn nguyên môi trường thành điểm du lịch sinh thái, Tổng Công ty tăng tiền, nhiều đơn vị trong ngành đến học tập, được đi báo cáo điển hình, được UBND tỉnh tặng Bằng Khen.

   

Do có nhiều tiến bộ, chi bộ Dịch vụ -Thương Mại đề nghị cấp uỷ cấp trên xét xóa án kỷ luật và phục hồi Đảng tịch trước thời hạn cho Trần Hiền. Trước ngày Trần Hiền được cấp Uỷ xem xét khoảng một tuần, ông bị tai nạn giao thông khá nặng phải điều trị gần một năm, để lại di chứng là đi thập thọt. Ra viện, sức khoẻ yếu, ông xin nghỉ hưu trước tuổi. Vụ tai nạn của ông Trần Hiền có nhiều nghi vấn liên quan đến nhóm của Phùng Hợp, nhưng ông Trần Hiền không có đơn đề nghị điều tra, nên xem đó là vụ tai nạn rủi ro.

      

Từ ngày Trần Hiền bị kỷ luật, chiếc ghế Phó phòng vẫn để trống. Trong khi Xí nghiệp đang thực hiện mô hình sáp nhập, giải thể, thành lập mới… Phùng Hợp sốt ruột. Đang bí bách đường quan lộ thì xảy ra chuyện buồn, thằng Toản, con út nghiện ma tuý bị sốc thuốc chết gục ở ngôi nhà bỏ hoang ở gần sân vận động thị xã. Xong giỗ đầu của thằng Toản, thằng lớn Phùng Thế Thư, tham gia vụ buôn lậu than. Bộ Đội biên phòng phát hiện đuổi theo, Phùng Thế Thư nhảy xuống biển, mất tích, Chỉ hơn một năm mất hai thằng con trai nối dõi tông đường, Phùng Hợp như kẻ điên khùng, rượu chè bê bết. Phó phòng Kiều Linh, người sùng tín thờ cúng, lễ lạt, gợi ý với Phùng Hợp:


- Tớ xem thế đất nhà cậu không lành, rất nghịch. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, cậu nên mời thầy yểm tà đi. Quê tớ có ông thầy cao tay lắm, để tớ liên hệ giúp. 

    

Đầu tháng cô hồn (tháng 7 âm lịch) một người đàn ông trung tuổi, mặc bộ bà ba nâu, tay xách chiếc cặp số to đùng, trên vai khoác thêm ba lô, đứng trước cổng nhà Phùng Hợp bấm chuông. Vào ngày chủ nhật, và được báo trước, cả hai vợ chồng Phùng Hợp đều có nhà. Người đàn ông đặt cặp và ba lô lên chiếc bàn ở phòng khách, giới thiệu:


- Tôi là Chính, ở Bắc Giang, làm thầy cúng, thầy địa lý, phong thuỷ gia truyền, biết cô chú muốn trừ tà, yểm ma quỷ cho yên lành, mát mẻ, làm ăn phát đạt- Vừa giới thiệu vừa giảng giải sự cần thiết phải thờ cúng, yểm tà, vừa hướng dẫn gia chủ sắp lễ. Qua Ngọ sang Mùi, tiếng chuông, tiếng chập cheng, tiếng hú, tiếng dậm chân, tiếng đập tay vang lên trong ngồi nhà ba tầng, kín cổng cao tường của vợ chồng Phùng Hợp. Lễ cúng diễn ra liên tục từ hơn 12 giờ trưa đến nhá nhem tôi thì kết thúc. Gia chủ sắp sẵn mâm cơm đủ rượu thơm, đồ nhắm ngon. Thầy cáo mệt không ăn. Thầy uống cốc nước chanh không độ, nhìn chăm chú vào mặt Phùng Hợp: 


- Tôi ở xa, không biết gia cảnh nhà cậu thế nào, nhưng nhìn tướng mệnh thì cậu nặng căn lắm. Chịu khó cúng lễ, hương khói thành tâm sẽ gặp tốt lành - Phùng Hợp có vẻ khó chịu, hỏi xức mé:

- Bao nhiêu tiền?

- Số cậu “nặng căn”, tôi phải làm hết các cửa, yểm hết các hướng, xin cậu 10 triệu đồng.


Nghe thầy phán 10 triệu đồng, Phùng Hợp nghĩ nhanh mánh khoé quỵt tiền:


- Ông nói cái gì? Tôi đang thẳng tiến trên đường quan lộ, ông bảo tôi nặng căn là nói bậy. Thời buổi này có chức, có quyền là có hết. Thôi, nể ông vất vả từ sáng, ba triệu đồng - Phùng Hợp chĩa cho ông thầy cúng 6 tờ tiền mệnh giá 500 ngàn đồng, chỉ tay ra cổng”- Ông biến cho sớm chợ. 

     

Vi Tuyết Nga ái ngại cách cư xử của chồng, cô đi theo ông thầy cúng, dúi vào tay ông thêm 4 tờ mệnh giá 500 ngàn đồng, nói hấp tấp:


- Xin lỗi thầy, thầy cẩm thêm mấy đồng đi đường, thầy đi đường may mắn.


Ông thầy cúng đón nhận số tiền Nga đưa , ông nói: Chồng cô còn trẻ, bổ báng thần linh là có tội đấy! Cảm ơn cô. Tôi đi.

    

Vài ngày sau, bộ phận căng tin của Xí nghiệp than La Dương không thấy Vi Tuyết Nga đi làm. Hai mươi ngày, ba mươi ngày vẫn không thấy. Có tin, sau buổi cúng yểm bùa, trừ ma quỷ, Vi Tuyết Nga đã bỏ nhà đi vào chùa. Có người cam đoan đã nhìn thấy Nga tại một ngôi chùa nhỏ, heo hút ở Miền Trung.


Vợ đột ngột bỏ đi, hai thằng con trai, niềm hy vọng nối dõi tông đường thì chết và mất tích. Đứa con gái với cái tên rất nghệ sỹ: Phùng Thị Ngân Hoa, theo chồng vào Tây Nguyên lái xe cho mỏ Bô Xít. Ngân Hoa liên quan đến vụ buôn bán thuốc tân dược giả bị phát tù giam 24 tháng, trong khi cái chức Phó phòng Thi Đua-Tổ chức-Tiền Lương vẫn còn xa vời, Phùng Hợp chán đời, bỏ bê công việc, rượu chè be bét. Nhiều lần quá chén ngã sứt đầu, mẻ tai. Cái gì đến sẽ đến. Lần gần đây nhất, là cú ngã xe máy chí mạng, đầu đập vào dải phân cách, vỡ hộp sọ, đứt mạch máu não, nằm cấp cứu ở bệnh viện tỉnh rồi bệnh viện Trung ương. Qua cơn nguy kịch nhưng toàn thân bất toại, sống thực vật. Trịnh Thị Nhâm nhắn tin thông báo, thì tình trạng của Phùng Hợp đã nguy kịch, sống ngày, sống tháng. Đắn đo mãi, tôi quyết định về thị xã vùng than, vừa thăm lại bạn bè cũ, vừa đến xem Phùng Hợp thế nào.

    

Ngôi nhà 3 tầng, kín cổng cao tường, hàng cây bàng xum xuê xoã cành vào nửa sân nhà Phùng Hợp, dàn phong lan lâu không có người tưới héo hắt, sân, tường bao, lan can bụi phủ mờ. Một hình ảnh ảm đạm. Tôi tần ngần nhìn ngôi nhà như không có chủ. Tôi khẽ đẩy cánh cổng hoan rỉ bước vào. Vừa lúc người đàn ông trạc tuổi 70, dong dỏng cao, đội chiếc mũ phớt màu xám gio nhàu nhĩ, mặc bộ quần áo màu xanh công nhân cũng cũ kỹ, vịn vào vai một chàng trai, bước đi tập tễnh. Tôi né người để hai  người đàn ông đi ra. Bỗng người đàn ông già dừng bước, nheo mắt nhìn tôi :


- Có phải cô là Trà không? Cô cũng về thăm Phùng Hợp à? Chưa nhận ra ai, nhưng đoán là người quen, tôi trả lời lễ phép.


- Vâng! Cháu là Trà. Bác là… Người đàn ông già, nói khó nhọc: Cô không nhận ra tôi cũng phải thôi. Tôi là Trần Hiền, tàn tạ lắm phải không? Ông ngoảnh mặt chỉ vào trong nhà: Tôi và nó chịu quả báo đấy! Trời phạt cô ạ!Tôi cầm tay người đàn ông già lắc lắc:


- Bác là...À, anh là anh Trần Hiền, Phó phòng Thi Đua, Tổ Chức- Lao Động- Tiền Lương Xí nghiệp than La Dương. Em nghe tin anh Phùng Hợp bị bệnh nặng, em về thăm. Người ta bảo, người ác đến mấy khi nhắm mắt xuôi tay cũng trở nên lương thiện. Bây giờ anh mới nhận ra là đời có nhân, có quả à? Muộn rồi. Nhưng muộn còn hơn không.

   

Hai người đàn ông, một già, một trẻ dìu vào nhau rời khỏi nhà Phùng Hợp. Tôi nhìn theo. Người đàn ông già bước đi tập tễnh, đưa tay gạt nước mắt./.


Tác giả:  Đào Thị Tròn 

Thôn Cầu Đạm, Xã Việt Dân

Thị xã Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.