- BÙI ĐẠI DŨNG
Ngày Nhà giáo
Tháng mười một ngày hai mươi Các thầy cô giáo tươi cười ngóng trông Thiếu hoa hồng ngóng hoa hồng Thiếu bánh mì ngóng mà không nói gì.
Mưa đền cây
Sau những trận gió điên cuồng Trời lặng rồi mưa xối xả Cây đứng sững tan tác lá Vòm thưa lọt nước ròng ròng. Mưa đền cây sau bão giông Hay ơn trời sau mùa quả
Có phút giây
Có phút giây Thời gian lãng quên ta. Ta biết ơn Từ bi không hạn lượng. Ta thảnh thơi Trôi trong dòng an lạc Của cái thấy thiêng liêng Của ơn huệ diệu kỳ.
Thế
À ra thế rồi cuối cùng sẽ gặp Bình đẳng nhau trước nhân quả đất trời Mà trời đất vốn vần xoay nhân quả Thiện ác nào đứng riêng được người ơi.
Lông ngỗng
Kỷ niệm như lông ngỗng rắc Gieo trên khắp nẻo gập ghềnh Cung bậc nỗi niềm hiện tại Vụt thành quá khứ rất nhanh…Người biết chăng niềm lưu luyến
Giấu che
Tôi giấu vào chiếc đãy thời gian Chiếc hài pha lê một thời mơ mộng Con ngựa già của ông thần thời gian táo tợn Càng chạy nhanh hơn bỏ tôi lại bên đường. Cô đơn là cái bóng hoang tàn Của ồn ã đông vui bận rộn
Thọ không...
Sáng nay trời nắng chang chang, Bỗng ào một cái mây choàng sẫm đen. Khe Đông nắng lọt vào thềm, Màn mưa lắc rắc rải lên mái nhà.