- BÙI ĐẠI DŨNG
Ngắm trăng đêm 17
Quá rằm trăng vẫn tròn đầy Ông già cô quạnh ở ngoài bến sông Cuốn rèm, trăng ngó qua song Chống gậy ra ngõ, trăng lồng bóng cây
Chúng mày mà đòi hưởng sung sướng ư?
Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên thích cách ăn nói mộc mạc. Vì ít học nên tôi không có bằng cấp để xin được công việc nhà nước mà tự buôn bán làm ăn. Chẳng nói thì ai cũng biết, công việc khó khăn trở ngại, bị ăn chặn, phá hợp đồng, lừa gạt thường xuyên. Bà bói mù bảo do nghiệp của tôi nặng nên khổ thế.
Đêm đậu thuyền ở Ngạc Châu
Chân mây ngó thấy Hán Dương thành Còn đẫy ngày thuyền nữa, cũng đành Khách ngủ, biết ngày đang sóng lặng Đêm nghe trò chuyện, biết nước dềnh
Sao mai xanh
Khi... Ánh bình minh chưa thức dậy Đêm nhạt dần và phương kia anh thấy Sao Mai Xanh rực rỡ lưng trời
Hoang sơ
Bản năng gọi về từ chốn hoang sơ, Nhớ làn nước trong, nhớ mùi cây cỏ. Một khoảng nắng vàng, đọt non tươi đỏ, Cũng in hằn - ký ức - đời tôi.