- NGUYỄN THỊ TOÁN
Viết tặng cha mẹ mùa Vu Lan
Con phải về thôi... Tây Nguyên xa xôi Nơi khát vọng một thời Cha ở đó... Con ước gì có thể mang đi tuổi tác Để đôi chân Cha lại lên thác xuống ghềnh Để đôi tay Mẹ lại vườn ruộng tảo tần Sớm khuya không mỏi
Điều mong ước của tôi
Tôi cầu mong hoa phượng đừng nở vội Để không có ngày phải xa các em tôi Trống mùa thi ơi xin đừng giục giã Để tuổi học trò còn mãi những ngày vui...!
Cảm ơn Người!
Khi con hoang mang không biết hướng chân trời Không biết tự nơi nào mình tới Không biết vì sao cuộc đời có đắng cay, khổ ải Không biết vì ai con có mặt trên đời
KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Ngày chủ nhật của mẹ
Ba đi làm công nhân Vẫn có ngày chủ nhật Con đến trường học tập Chủ nhật lại về chơi. Chỉ còn mỗi mẹ thôi Suốt vụ mùa tất bật Không có ngày chủ nhật Ra đồng quên sớm trưa.
Em có về với tháng Tư
Em có về với tháng Tư hoa Loa kèn trắng miên man thềm phố vắng Chưa ngớt mưa xuân đã bừng sắc nắng Và ngập ngừng Mùa hạ ngập ngừng sang....
Lễ hội Chùa Keo
Anh có về Lễ hội Chùa Keo Qua mấy quãng đồng, bờ đê lộng gió ... Yêu lắm Thái Bình dẫu bao đời lam lũ Vẫn rộn ràng mở hội mỗi mùa xuân!
Tìm về cội nguồn của niềm thương nỗi nhớ
“Mây ngàn năm vẫn đợi” - Ngay từ nhan đề đã gợi mở một “cảm xúc vũ trụ”, một “nỗi khắc khoải không gian” đến kỳ lạ dễ khiến ta liên tưởng tới các tập thơ “Vũ trụ ca”, “Lửa thiêng” của Huy Cận - “Nhà thơ cổ điển nhất trong các nhà thơ Mới” (1930 – 1945) với “nỗi buồn vạn kỷ, nỗi sầu nhân gian” (Hoài Thanh – Thi nhân Việt Nam). Nhưng khác cái cảm giác bé nhỏ, cô đơn, bất lực trước bộn bề thế cuộc, nhiều đối nghịch, mâu thuẫn trong cảm nhận về vũ trụ của Huy Cận