- NGUYỄN THỊ TOÁN

Lễ hội Chùa Keo
Anh có về Lễ hội Chùa Keo Qua mấy quãng đồng, bờ đê lộng gió ... Yêu lắm Thái Bình dẫu bao đời lam lũ Vẫn rộn ràng mở hội mỗi mùa xuân!


Tìm về cội nguồn của niềm thương nỗi nhớ
“Mây ngàn năm vẫn đợi” - Ngay từ nhan đề đã gợi mở một “cảm xúc vũ trụ”, một “nỗi khắc khoải không gian” đến kỳ lạ dễ khiến ta liên tưởng tới các tập thơ “Vũ trụ ca”, “Lửa thiêng” của Huy Cận - “Nhà thơ cổ điển nhất trong các nhà thơ Mới” (1930 – 1945) với “nỗi buồn vạn kỷ, nỗi sầu nhân gian” (Hoài Thanh – Thi nhân Việt Nam). Nhưng khác cái cảm giác bé nhỏ, cô đơn, bất lực trước bộn bề thế cuộc, nhiều đối nghịch, mâu thuẫn trong cảm nhận về vũ trụ của Huy Cận


Biển thức
Biển đã thức dậy từ lâu Mắt biển là mặt trời tròn xoe với hàng mi vàng rực rỡ Sáng tinh khôi, mặt trời lên bỡ ngỡ Biển nhớ ai mà đêm về trăn trở? Mà ngàn năm con sóng mãi bồi hồi…


Nha Trang
Nha Trang ơi Nha Trang Chưa một lần tôi đến Nhưng sao thành phố biển Thân thiết tự bao giờ


Cháu hỏi ông
Ông ơi vì sao Giọt nước biển quê mình mặn chát Chẳng khác giọt mồ hôi và nước mắt Của bao người đổ ra? Ông trầm ngâm nhớ lại thuở xưa xa Nỗi buồn hiện lên mặt ông nếp nhăn nhiều như mắt lưới


Niềm vui và nỗi buồn
Nỗi buồn ơi hãy theo sóng cuốn đi Chỉ còn lại niềm vui thôi nhé ! Nỗi buồn mang màu mây, niềm vui như màu lá Mây bay rồi trời sẽ lại xanh trong


Nơi thao thiết những vòm xanh
Ta lại về nơi thao thiết những vòm xanh Ký ức rêu phong, đền chùa cổ kính Nơi tĩnh lặng như chưa hề biết đến Những ồn ào phố xá ở ngoài kia.
