- BÙI THỊ BIÊN LINH

Tiểu thuyết "Lính Miền Đông" (7)
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn


Nguyện
Lặng nhìn thôi Lặng nhìn thôi Giấu trong đôi mắt bao lời thiết tha Em không giấu nổi nữa mà Bao đêm thảng thốt, xót xa, nghẹn ngào. Anh ngồi đây tự khi nào Sao em không được nép vào vai anh


Tiểu thuyết: Lính miền đông (6)
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!


Mùa Xuân
Có bao giờ lỡ hẹn đâu Ngàn năm, xuân vẫn giữ câu hẹn hò Em yêu anh để em chờ Yêu mùa xuân để ước mơ bao điều Mùa xuân - hẳn khát khao nhiều Để bao cánh én bay theo chớp ngày


Bạn tôi
Đem cả tuổi hai mươi Lên Phước Long công tác Bạn tôi thường hay hát Những bài về dưới xuôi Cô ấy vẫn hẹn tôi “Bao giờ mà tết đến Anh về nhà em chơi” Lỡ hẹn mấy lần rồi Vẫn không sao về được


Thăm mẹ
Mỗi lần con về thăm mẹ Mẹ vui, mẹ đón, mẹ mừng Mẹ lắng nghe con kể chuyện Dạy học vui và được khen Mỗi lần con về với mẹ Con lại thấy mình trẻ con Con lại thấy mình hồn nhiên Khoe mẹ như hồi thơ bé


Miền đất ta dừng chân
Miền đất ta dừng chân Có hai mùa mưa nắng Rừng đăm chiêu im lặng Vắng bước chân người qua. Công việc giục chúng ta Chẳng thể dừng tay lại Sức con trai, con gái Cuộc sống dần hồi sinh
