- Trang văn
Chuyện tình bông súng tím
Thứ ba - 09/09/2025 09:34
(Ảnh: Pixabay)
CHUYỆN TÌNH BÔNG SÚNG TÍM
(Lương Duyên Thắng)
“Người ơi người ở đừng về, Người ơi người ở ....”
Giọng hát cao vút cất lên phía sau, chỗ cầu ao lót gạch. Giữa hồ, những bông súng tím ngả nghiêng như đang mơ màng ngủ. Trăng đêm rằm sáng trong như lụa...
Chiều! Những cơn gió đi hoang cứ kéo gã đi lạc về những miền ký ức xa xăm! Ngày ấy gã và TH, một người bạn cùng quê TB còn đang ở Phủ Lý. Những ngày vui, những kỷ niệm đẹp theo gió trở về. Về lại thôn Bằng Khê xã Liêm Chung ngày nọ…
Nếu ngày hôm qua chữ giá như là để nói về nỗi buồn thì hôm nay với gã lại là hạnh phúc… Đơn sơ, lãng mạn ngọt ngào. Gió kể lại chuyện đêm rằm chuyện mối tình của bạn TH kia cùng cô nữ sinh duyên dáng ngày đó… Có thể bạn TH không đọc hoặc không xem bài viết này dẫu bạn ở một huyện gần nhà gã và nay vẫn ở TP Thái Bình chứ không như gã bươn chải cả cuộc đời nơi xứ người đất khách!
Chuyện bắt đầu từ những ngày trực! Một cô gái hôn mê vào viện, huyết áp cao . Có lẽ sẽ là khó, là hiếm gặp, nhưng lại kích thích tính tò mò, tình học hỏi của kíp trực! Bệnh cũng đã tìm ra nhờ vào xét nghiệm nước tiểu, urê máu...
Một ca Viêm cầu thận cấp thể urê huyết cao...TH, gã và cả nhóm trực cùng các thầy cô dạy thực hành đã làm lành bệnh cho cô nàng sau 10 ngày chữa trị. Cũng chả hiểu vì sao sau khi cô nàng ra viện khoảng 3 hay 4 tuần, một tối thứ 7, TH thủ thỉ vào tai gã:
- Mai tao với mày về Thanh Liêm chơi đi. Về nhà người nhà tao ở đó mà!
Tất nhiên gã không từ chối! Ngày chủ Nhật có việc gì đâu để làm...
Sáng chủ Nhật lại trúng ngày rằm tháng 10. Gã ngạc nhiên khi bước vào nhà đã thấy cơm nước đã chuẩn bị tinh tươm! Một bữa ăn thịnh soạn so với mặt bằng chung thời đó. Có cá có tôm, có rau và thịt lợn rừng! TH làm gã đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác! Cô chủ nhà bẽn lẽn tiếp chúng tôi còn ông bố thì xởi lởi thân thiện vô cùng. Gã cứ ngờ ngợ thì TH lại nói nhỏ:
- Là em HM đó mà mày không nhớ à ?
- A là HM cô bé vừa ra viện bữa trước à.
Vì bất ngờ nên Gã cụt hứng và gắt lên:
- Mày phải cho tao biết trước chứ!
TH chỉ vò đầu gãi tai mà không nói gì !
Ăn sáng xong, gã đi một vòng quanh nhà, xung quanh là ruộng lúa, trồng ổi, trồng táo đang mùa trĩu quả. Sát bếp là một cái cầu ao xây gạch và một bể nước ăn và một cây bưởi cổ thụ rất đẹp...
Không hiểu vô tình hay cố ý khi gã vừa rửa tay vừa ngắm mấy bông súng tím ở giữa hồ thì ông già đã gọi:
- Này cậu sinh viên! hôm nay đi săn cùng bác nhé!
- Dạ! Nhưng mà đi Săn có xa không bác
- À, không xa lắm đâu. Cứ đi thì khắc biết.
Vậy là lại bước vào một cuộc phiêu lưu mới. Tìm TH thì không thấy đâu, hỏi mấy đứa nhỏ chơi gần đó thì lũ trẻ bảo TH chở chị HM ra chợ rồi. Sắn tính phiêu lưu lại bực mình vì chuyện ban nãy nên gã quyết định không chờ TH nữa, hai bác cháu đạp xe lên đường hướng về phía núi...
Chuyến đi săn về muộn hơn so với dự tính. Hai bác cháu ăn cơm trưa và chiều trong rừng, khệ nệ mang về mấy chú gà, một ít măng tươi hái trong rừng. Trăng đã lên cao suốt dọc đường đi, gã mệt nhoài nhưng đã có một ngày dã ngoại đáng nhớ.
Nằm phịch xuống cái võng treo toòng teeng nơi gốc cây bưởi gần cái bể nước, gã lăn quay ra ngủ không biết trời trăng mây nước gì nữa.
... Khát nước quá, gã lần mò về phía bể với cái gáo múc nước vục vào bể...
“Người ơi người ở đừng về, Người ơi....”
Giọng hát cao vút cất lên phía sau, chỗ cầu ao. Cả hai chăm chỉ nghịch nước, như không hề biết đến không gian, thời gian, không hề biết bạn và bố đi săn đã trở về nhà tự khi nào. Giữa hồ, những bông súng tím ngả nghiêng như đang mơ màng ngủ. Trăng đêm rằm sáng trong như lụa, bóng hai người hắt xuống nước hồ lung linh huyền ảo , lãng mạn...như ở thiên đường.
Gã trở về võng tiếp tục ngủ dưới trăng, nghe rì rầm hai kẻ yêu nhau tâm sự và thề non hẹn biển...
Kết thúc đợt thực tập cả bọn trở về trường, nghỉ hè, phân chia lại lớp và tiếp tục học tập. TH và gã không còn chung lớp nên ít có thời gian gặp gỡ tâm sự cùng nhau. Tốt nghiệp gã vào tận miền Nam làm việc còn TH ở lại làm tại một BV lớn ở Thái Bình.
Hội khóa 30 năm ngày ra trường gặp lại TH, gã cũng không nhắc gì tới chuyện cũ bởi thời gian đã xa quá lâu rồi.
Rằm tháng bảy, một mình gã đạp xe lên Đá Bàn.
Chiều mưa mùa ngâu mờ mờ ảo ảo. Pha một ly cà phê ngồi bên hồ từ chiều đến đêm tâm tình cùng gió và mưa. Giữa hồ hoa súng tím nở thật nhiều tỏa hương thơm thật dễ chịu.
Trong nền nhạc du dương, bỗng dưng chuyện cũ hiện về, gã viết lại chuyện này như lên đồng. Có thực có hư, có mờ có ảo như trăng rằm mùa Ngâu, như chuyện tình mùa bông súng tím vậy.