- Trang văn
Niềm hạnh phúc
Thứ năm - 04/09/2025 10:52
(Ảnh: Pixabay)
NIỀM HẠNH PHÚC
(Kim Nguyệt Hằng)
Hùng lững thững đi trên con đường trải nhựa. Trời đã xế chiều. Nó mải nghĩ, không biết mình sẽ về đâu.
Khuôn mặt đen, cháy nắng, đượm buồn. Hai hàng nước mắt tuôn rơi. Nó ước ao được như các bạn sống cùng bố mẹ trong căn nhà ấm cúng. Tối tối, những tiếng cười vang, ấm áp. Nhưng bố mẹ Hùng sớm ly dị. Hùng phải ở với Bà, tuổi đã cao, lại bệnh tật, yếu đau.
Hàng ngày vừa theo học, Hùng lại phải tranh thủ bán kem, bán bánh mì phụ cặp cho Bà.
Chiều nay, trời bỗng dưng nổi giông. Không gian phút chốc tối sầm một màu đen kịt. “Không có áo mưa.” Biết làm sao đây? Trời rất nhanh mang cơn mưa ập đến. Mưa to dần rồi chớp sấm rung trời.
Sợ quá. Khó khăn lắm, Hùng mới lao được đến một gốc cây, đứng co ro, run sợ.
Trong nhoáng nhoàng ánh chớp, Hùng nhận ra một chú bộ đội, chú đang trên đường đi bộ về phía đường làng. Thấy Hùng, chú vội nhào đến bên cất tiếng hỏi trong lo sợ:
- Cháu đi đâu? Gặp mưa bão thế này ? Nhà cháu ở đâu ?
Nghe chú bộ đội hỏi dồn dập, Hùng nghẹn ngào kể cho chú nghe ngọn ngành câu chuyện gia đình, bố mẹ, cùng bà già ở cuối xã bên. Chú bộ đội chớp chớp mí mắt, cảm động dìu tay Hùng, dỗ dành:
- Thương cháu quá. Nào, cầm lấy tay chú. Ai chú cháu ta bám chặt lấy nhau. Cùng vượt qua giông bão. Chú sẽ đưa cháu về đến tận nhà.
Hùng nhìn chú vẻ biết ơn.
Chú chợt vui, động viên Hùng cố vượt lên theo chú.
Trong mưa bão, trên con đường mịt mù mưa giăng và gió, bóng hai người: một chú bộ đội và một bé Hùng không khác gì hai cánh lá mong manh đang ngả nghiêng bay trong cái nhìn nhập nhòa, chao đảo.
Sau này, sau những ngày trời yên bể lặng, Hùng thường nhớ chú bộ đội, nhớ lại những phút giây trải qua, thật gian nan mà thật may mắn, thật vui, trong hạnh phúc đời mình.
Kim Nguyệt Hằng (Lớp 6A – Trường Quang Trung – Tx Thái Bình)