- Trang văn
Chiếc vé xem phim
Thứ hai - 25/08/2025 11:30
(Ảnh: Pixabay)
CHIẾC VÉ XEM PHIM
(Kim Nguyệt Hằng)
Buổi chiều hôm ấy tôi đang làm bài tập Toán cô giáo cho về nhà, bỗng có tiếng Dũng gọi :
- Hòa này. Đang có phim hay lắm. Mình có hai vé. Tớ với cậu cùng đi xem nhé.
Tôi vội gấp vở lại, thầm nhủ. “Để xem phim xong, về nhà làm tiếp”.
Tôi chạy xuống bếp lay vai mẹ, năn nỉ:
- Mẹ ơi, con làm bài xong rồi. Mẹ cho con đi xem phim với Dũng tối nay nhé.
Mẹ tôi đồng ý. Vui quá, tôi co cẳng vừa huýt sáo vừa chạy theo Dũng phóng thẳng một mạch tới rạp.
Buổi chiếu phim đã bắt đầu. Bộ phim hay quá. Trên màn hình là cánh rừng đang mở theo con đường đầy hoa thơm, quả lạ. Những cánh lá vàng như mưa đầy mặt đất. Tiếng chim hót, tiếng vượn hú, suối reo, hòa thành bản nhạc, ngợi ca núi rừng đang bước vào ngày mới. Một vành trăng như con thuyền vàng lướt trên biển biếc…
Tôi và Dũng ngồi lặng đi cho đến lúc tan phim.
Chúng tôi bước ra về thì thành phố đã bừng lên ánh điện. Tôi rủ Dũng vào quán kem, rồi lang thang dạo chơi cho tới khi Đài Phát thanh đã báo hiệu mười giờ.
Về đến nhà, người mệt bã. Hai chân mỏi rời. Tôi nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ học. Thế là bài chưa thuộc. Bài tập cũng chưa làm xong. Tôi vớ lấy chiếc cặp chạy thẳng tới trường.
Vừa lúc ấy trông trường vang lên báo giờ vào lớp. Cô giáo Chủ nhiệm kiểm tra bài cũ. Tôi lo lắng nấp sau lưng bạn, mặt cúi xuống hồi hộp.
Tiếng cô giáo gọi :
- Em Trần Thị …
Nghe tiếng gọi tôi thở phào, nhẹ bẫng cả người. Nhưng ngay phút ấy, cô giáo đã chuyển giọng :
- A, cô xin lỗi. Mời em Phan Hòa lên bảng …
Thịch. Mặt tôi nóng bừng. Tôi cứ ngồi lì tại chỗ, trống ngực đập thình thịch.
Tiếng cô giáo gọi lại lần nữa.
Lúc này, tôi từ từ đi lên, run run cầm viên phấn trong tay. Cô giáo hỏi một lần, hai lần, tôi vẫn không nhúc nhích. Im lặng lâu lắm tôi mới dám lí nhí trong cổ họng:
- Dạ … Thưa cô …
- Sao?
Cô giáo gặng hỏi. Tôi khẽ đáp :
- Thưa cô. Em không thuộc bài ạ.
Cô giáo nhìn tôi với ánh mắt không bằng lòng và cho tôi về chỗ.
Chiều hôm ấy, buổi học đã tan, tôi bước uể oải và buồn chán bên bè bạn của mình. Chưa bao giờ tôi bị điểm kém như thế. Lòng tôi nặng trĩu. Chiếc vé xem phim và “Điểm Một” cứ chập chờn hiện ra trước mắt tôi. Tôi ân hận lắm.
Bây giờ đã muộn, nhưng tôi cũng còn đủ thời gian để suy nghĩ và sửa chữa lầm lỗi của mình.
Mong các bạn hãy tin là như thế.
Kim Nguyệt Hằng (10 tuổi)