- Trang văn
Hàng xóm nơi xóm trọ
Thứ hai - 15/09/2025 15:18
HÀNG XÓM NƠI XÓM TRỌ
(Thanh Bình)
Khách trọ ở Hà Nội thường không có hàng xóm, hàng xóm của họ chính là khách trọ ở các phòng bên cạnh, ví như các sinh viên hay người lao động cùng thuê dãy nhà trọ, cùng thuê căn hộ trong chung cư mini tư nhân, hiếm khi có hàng xóm thực sự là người bản địa. Bản thân khách trọ không có cơ hội tiếp xúc kết giao. Họ được kiểm tra hành chính nhưng không thuộc thành phần được dự họp tổ dân phố để tiếp nhận chủ trương, chính sách của Nhà nước hay qui định, qui ước của làng xã, thôn xóm. Họ không được coi là cư dân của địa phương, dù đăng ký tạm trú đàng hoàng.
Từ 1995 -1998, trước khi có nửa căn hộ ở Khu tập thể ở Bùi Ngọc Dương, nó là khách trọ của Hà Nội, khách trọ của Phường Quan Hoa, Dịch Vọng, Nghĩa Tân (quận Cầu Giấy cũ) và có thời gian ngược lên khu tập thể gần đường Phạm Ngọc Thạch (quận Đống Đa cũ) hay Phường Quan Nhân & Cầu Cống Mọc, Nhân Chính, (Thanh Xuân cũ). Vì có gia đình nhỏ cùng các con, liên quan đến việc học nên nó thường chọn thuê trọn vẹn một căn hộ (chung cư) hay nhà đất và bao giờ cũng đăng ký tạm trú đủ đầy. Ba năm, chuyển chỗ ở đến gần chục lượt, ở đâu, nó cũng nhớ lời mẹ dạy “bán anh em xa, mua láng giềng gần”.
Nhờ có hàng xóm mà năm con trai học lớp 3, bị lạc đường, được chị hàng xóm nhận ra, mang về, cho vào nhà, đợi mẹ.
Nhờ có hàng xóm mà năm con trai học lớp 5, nhằm lúc mẹ đi công tác Đà Nẵng, phao bể bị hỏng, nước tràn lênh láng, ngập dọc mấy tầng nhà, con hoang mang hoảng sợ, cuối cùng cũng liên hệ được hàng xóm đến cứu giúp.
Nó cũng đã từng kể về vợ chồng bác hàng xóm tốt bụng, câu ống dẫn nước gần 100m, câu cả đường điện cho mẹ con nó khi nó thuê về Cầu Cống Mọc.
Có hàng xóm tốt cũng giống như có được phép màu.
Đã có lần nó kể, hồi mới lên Thủ Đô, có anh chàng say nắng nói với nó:
“Đàn bà xinh cần nhiều ánh nhìn.
Đàn bà giỏi cần nhiều sự ngưỡng mộ.
Đàn bà vất vả cần nhiều sự khích lệ, động viên.
Đàn bà cô đơn cần được nương tựa, dìu dắt.
Đàn bà vừa xinh đẹp, vừa giỏi dang, vừa cô đơn, lại có con, có đến ba đứa con trai, cần rất nhiều sự mạnh mẽ & bao dung cho mình, cho con & cho người”
Anh chàng say nắng đó là một hàng xóm của nó. Anh hàng xóm nhà đối diện, tên T. Anh là chủ gia đình, với người vợ quê hiền lành và hai đứa con. Năm nó về trọ trước cửa nhà anh, con trai lớn của anh thi vào đại học, chính nó là người dạy kèm môn Ngữ Văn. Lúc đầu nó chả để ý, cứ vô tư sống. Một ngày của nó, mỗi ngày đều như nhau, sáng dậy, nguyên bộ đồ ngủ (thường là bộ quần áo hoa quần lửng hay cái váy cũ), hai tay dắt hai đứa bé, cu lớn đeo cặp, theo sau, cùng nhau đến trường mầm non, rồi sang trường tiểu học, trao các con cho giáo viên mới quay về, thay đồ sạch đẹp để đi học, đi dạy hoặc đi gia sư. Chiều tối, hôm nào không có ca gia sư thì đón con làm chuyến trở về, rồi hì hụi nấu cơm, tắm giặt cho các con, cho con học bài/nghe mẹ đọc sách, đi ngủ. Các con ngủ thì xoay ra học bài, soạn bài.
Nó cứ thế, căn bản không để ý đến ai, cũng không biết có ai để ý mình, cho đến một hôm, chiều thứ Bảy, như mọi tuần, trong khi các con chơi cùng chị em H-L, nó đi một cuốc gia sư về tầm 5h chiều. Nó tranh thủ rửa xe, tiện thể làm mát khoảng sân trước nhà lát các con ra chơi không bị nóng. Nó túm gấu váy hoa mầu mận qua đầu gối, xếch 1 bên cao hơn, buộc túm lại cho khỏi lòa xòe; với cuộn ống nhựa treo ở cái cột rào góc phía ngoài sân, luồn một đầu vào vòi nước phụ ở góc sân, cột chặt, cầm đầu dây còn lại, tưới dọc xe từ đầu đến yên, rồi gầm xe, bánh xe; lấy cái giẻ cũ, nhúng tí xà phòng bột, chà xe. Chà hết lượt, kĩ càng cả vành xe, chân chống… rồi lại lấy ống nước ra tua lại. Lượt cuối, nó mở nước mạnh hơn để tráng xe được sạch sẽ. Nó lia vòi, quăng dây, rồi lia vòi… Bỗng cái ống nước đứt phựt ngay chỗ đầu vòi, nước xối xả thẳng vào mặt và người nó. Nó né dòng nước, không kịp, người ướt sũng. Nó lấy hai tay vuốt nước, ngẩng mặt rút cái khăn trên dây phơi, bất chợt bắt gặp anh đứng trên ban công tầng 2 nhà đối diện đang nhìn nó. Nó nhận ra sự bối rối của anh và cả sự lúng túng xấu hổ của mình. Mấy phút sau thì anh đã có mặt, quần sooc, áo may ô trắng, tay cầm theo cái dây cao su to, mỏng và một cái kéo:
- Để anh cột lại cho
Anh nói rồi gỡ búi dây chằng cũ, cắt miếng cao su mỏng, rất mỏng, bọc cái vòi nước rồi lồng cái ống nhựa trùm kín đến gốc, cuốn dây chằng thứ tự, từ tốn từ gốc đến tận đầu vòi. Xong, anh mở vòi nước, hướng dẫn nó mở ở mức độ nào, để tay ra sao để dòng nước được mạnh hơn. Nói là hướng dẫn, nhưng anh hướng dẫn xong thì xe cũng sạch sẽ. Anh dắt cái xe ra phía mép sân, hạ cái chân chống giữa, kéo nhẹ, cái xe đứng thẳng lên như người trưởng thành. Xong anh cuộn đoạn ống nhựa, dặn nó đừng cuộn sát quá dễ gãy đứt, treo lên cái cọc ở hàng rào, ngay gần vòi nước:
- Cái này nên cố định, chỉ dùng khi rửa xe, rửa sân thôi thì không phải mỗi lần làm, lại phải nối với buộc nhé.
Trong lúc anh hướng dẫn nó thì vợ anh cũng sang đến nơi:
- Em thấy cái vòi đứt, em biết ngay là anh sẽ sang đây.
Chị hơn nó chắc 5-7 tuổi, dáng vẻ người nhà quê giản dị, chân chất. Nó lúng túng nói lời cảm ơn, mời anh chị vào nhà, nhưng cả hai đều cười, từ chối và ra về.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như sau đó, nó không thường xuyên và bất chợt thấy anh đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống sân nhà nó, xuyên qua cửa sổ mở nhìn thấu vào gian phòng của nó.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu mỗi sáng dắt díu con đi học nó đều bất giác thấy anh cũng ra khỏi nhà, đi cùng thêm một đoạn rồi lên chiếc xe công biển xanh 80 đi làm.
Đợt ấy, chị H (bạn cao học mà nó cho về ở cùng ấy) theo phong trào, rủ nó và mấy đứa cháu học nhảy cổ điển. Nó thích nhưng hiếm khi nhảy, nhưng chị và mấy đứa cháu thì nhiệt tình lắm, gian phòng của nó cứ cuối tuần lại mở toang cả cửa chính và cửa sổ, cả nhà cùng nhảy và hát. Và anh, vẫn thế, từ ban công tầng 2, nhìn sang. Một dạo thời tiết dịu, hình như anh còn đặt cả bàn trà có ghế ngồi từ ban công ấy. Con trai anh, có lúc cũng ghé sang chơi vì bên này con chị H học cấp 2, cấp 3 nên cũng dễ quen thân.
Một hôm gần tan buổi tập nhảy, anh bước vào:
- Mấy cô cháu vui quá!
Nó xấu hổ muốn chết. Kéo các con đi rửa chân tay chuẩn bị đi ngủ. Chị H vui vẻ:
- Anh Chị sang nhảy với chúng em cho vui, thể dục cũng tốt lắm.
Trời ơi! Nó chỉ muốn độn thổ. Vì nó biết anh làm Vụ trưởng Vụ TCCB của một tập đoàn nhà nước. Nó biết, anh chơi thể thao đẳng cấp với những người bạn khác. Thỉnh thoảng họ đến đón và anh mặc bộ sooc trắng, xách cái hộp dài như hộp đàn violin đi chơi. Nó đã bị một vố xấu hổ:
- Anh chơi violon à
- Ừ, em có muốn chơi không
- Em thích chơi đàn lắm, nhưng em không có thời gian đâu ạ
- Cứ chơi đi anh lo cho
- Không ạ!
- Không phải đàn đâu, chơi tennis chơi thể thao đó.
- Thế mà, chị ấy còn rủ anh ấy sang nhảy. Xấu hổ muốn chết luôn.
Anh từ chối nhưng vẫn đợi nó và các con quay vào phòng:
Thực ra, anh muốn nhờ em một việc: Con trai anh chuẩn bị thi tốt nghiệp, cháu thi đại học khối C. Em kèm văn giúp cháu. Nó bảo, thỉnh thoảng đứng bên này nghe cô giảng văn hay lắm.
Dạy học thì nó ok ngay. Nó cần tiền và thích dạy, cũng rất tự tin về kết quả. Anh chi trả cũng rất rộng rãi, gấp đôi, gấp 3 người khác. Anh bảo, sắp đến kì thi nên cô trò vất vả, xứng đáng được thù lao cao nhất. Nó cũng vui vẻ và tự tin nhận vì nghĩ mình xứng đáng. Cái phong bì tích cóp mua xe máy mới đầy lên nhanh chóng.
Một hôm anh chị ghé đúng bữa cơm trưa Chủ Nhật. Chị mang sang nải chuối, cân lạc, cân bột sắn. Chị bảo, chị về quê mang ra, đồ của nhà, biếu cô giáo. Chị quê Phú Thọ. Nó nhận. Với nó, cân lạc này là thay thức ăn mặn được mấy bữa.
Chị vui vẻ:
Chị mang chuối sang nhưng đừng hóc xương nhé. Chuối chín cây thơm lắm.
Chả là, hôm trước nó bị hóc xương, chị H nghe người ta bảo cắn miếng chuối to nuốt chửng là khỏi, nên chạy mấy nhà hàng xóm xin chuối, đến nhà chị mới có.
Anh nhìn mâm cơm của mẹ con nó: đĩa rau muống luộc, nước dấm sấu; hai thanh đậu luộc, đĩa trứng tráng nhỏ, nói khẽ:
- Trẻ con đang tuổi lớn, phải có thịt, có cá nhé. Đừng tiết kiệm quá.
- Em còn nhiều việc lắm ạ! Còn phải đổi xe máy chứ cái này máy lọc sọc cũ quá rồi và đóng tiền học cho các con nữa.
Chỉ là câu chuyện chân thành và tự nhiên như thế, anh cũng không nói gì thêm. Nhưng sáng hôm sau, như thường lệ, lúc nó dắt díu bọn trẻ đi học, anh cũng xách cặp đi làm, đi cùng nhau qua đoạn ngõ, đến lối rẽ, trước khi leo lên chiếc xe biển xanh đầu số 80, anh lấy từ túi áo ra một cái phong bì gấp đôi, dày cộp đưa nó:
- Anh cho em, thêm vào mua cái xe mới!
Rồi nhanh như cắt, lên xe. Nó không kịp phản ứng gì. Nắm chiếc phong bì trong tay, vuốt phẳng phiu. Trên phong bì, chỗ nơi nhận, ghi ngắn gọn: “Em đừng tiết kiệm quá! Đừng tìm cách trả lại!”
Dẫu rất gà, nhưng nhìn cách người đàn ông chủ động chăm lo, nó biết, anh đã không cầm lòng được rồi. Tất cả các tình huống bất chợt gặp, bất chợt thấy, bất chợt va phải mắt nhau… đến đường đột sang nhà, đường đột nhờ nó dạy cho con, đường đột dúi phong bì vào tay nó… từng bước bóc dần vẻ đạo mạo nghiêm túc của anh.
Nó quý anh, mến chị và các cháu. Nó cũng thích anh. Lần đầu tiên kể từ ngày ly hôn, nó thích một người đàn ông. Thích ánh mắt trìu mến nhìn nó từ xa. Thích sự luống cuống khi nó ở gần dù rõ ràng anh chính là người chủ động tạo nên các tình huống gần gũi ấy. Thích ngay lập tức, từ hôm anh nhảy sang giúp nó buộc cái ống nhựa vào vòi nước. Nó đã thấy chiếc áo sơ mi bị bỏ quên ở nhà để người đàn ông bất chấp sự khách khí lần đầu gặp mặt chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ. Nó đã cố gắng không nhìn lồng ngực trai tráng phập phồng sau làn vải mỏng và bắp tay cuộn lên như đang cố gằn xuống giữ thăng bằng. Lúc đó, nó chỉ nghĩ, chính là nó say nắng trở lại. Nhưng dần dần nó hiểu, anh chính là người mang nắng đến, nửa điềm tĩnh, nửa lại như vồ vập, thiếu kiểm soát.
Nó cất phong bì vào đáy hòm, chờ dịp phù hợp gặp anh. Anh trốn nó cả tuần. Thứ Sáu cuối tuần, anh bất chợt xuất hiện đi làm đúng giờ mẹ con nó đến trường. Đi cùng nhau từ cửa nhà hết ngõ, đến lối rẽ, anh dúi vào tay nó mảnh giấy, rồi sang đường, bước lên ô tô. Chiếc xe lướt qua trước mặt nó. Mảnh giấy ghi địa chỉ và thời gian gặp mặt, vẻn vẹn:
- Anh muốn gặp em, 20h, tại coffee…, em ra cổng, rẽ phải, hết ngõ là thấy.
Nó ở đó gần năm, mà quả thật, không chỉ dẫn, nó không biết rẽ phải từ cửa nhà nó, ngay cuối ngõ có một quán coffee rất sang, rất xịn. Tất nhiên, nó sẽ đến. Nó đã đợi, và dịp gặp gỡ thực sự đầu tiên đã đến. Nó phải bỏ một ca dạy 7-9h ở Đội Cấn. Nó về nhà sớm, ăn cơm, tắm giặt, chọn váy hoa xanh, cổ bẻ, dài đến gót; chọn đôi guốc 5cm nhẹ nhàng phù hợp, thêm chút phấn son, gửi mấy đứa bé, đi bộ ra cổng, rẽ phải, đến cuối ngõ, đã nhìn thấy biển hiệu quán. Bất chợt, một bàn tay nắm lấy tay nó, dắt vào quán. Bàn tay to, dày, chắc nịch & ấm áp, kiểu bàn tay không để nó dễ dàng tuột ra, hay lùi lại. Hai anh em ngồi ở một bàn dãy trong xa cửa ra vào, yên tĩnh, nhưng vẫn là nơi đủ ánh sáng, trang nhã, lịch sự:
- Anh uống trà đào lạnh, em uống gì để anh gọi, sinh tố bơ hay mãng cầu, hay nước táo? Nước táo nhé!
- Vâng ạ!
Bao lâu rồi, tự nhiên nó thấy mình chẳng còn nhu cầu làm chủ hay làm khách hay gan góc nữa.
Nó tháo cái túi nhỏ đeo vai, cuộn quai gọn gàng đặt lên bàn, phía tay trái. Anh đưa bàn tay phải lên, đặt úp xuống tay nó, giữ lại thật chắc, giọng vừa đủ:
- Anh không làm gì cả, cho anh một phút thôi!
Nó im lặng, vừa đủ để anh mất cảnh giác, nó thu tay lại, cũng là lúc họ mang nước ra. Nó bê ly nước lên, dùng cả hai tay giữ ly nước trong lòng:
- Đẹp quá! Rất lâu rồi, em không đi quán, không biết bây giờ họ pha nước thôi mà cầu kỳ thế.
Rồi nó nhấp một ngụm nhỏ:
- Ngon ạ! Em cảm ơn anh! … Mà anh ở nhà ra sao comple cà vạt oách thế ạ?
- Không! Anh đã về nhà đâu! Hôm nay anh tiếp khách, về muộn nên về thẳng đây. Chỉ sợ em không ra.
- Em không ra thì anh làm thế nào?
- Không biết, nhưng chắc anh sẽ vào nhà. Không hay lắm, nhưng em tránh anh, chắc anh sẽ sang nhà.
- Em không tránh đâu ạ! Thực ra em cũng muốn gặp anh!
Nó hít một hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng rồi nói. Nói xong tự nhiên nó thấy nhẹ bẫng. Nó uống thêm một ngụm nước táo, đặt cái cốc lên bàn. Nó cầm chiếc túi xách lên, mở ra, lấy cái phong bì tiền, gấp đôi, bước 1 bước về phía anh, đút tọt vào túi áo comple gần nhất:
- Anh đừng đưa lại! Nếu em nhận tiền của anh, em không còn là em nữa. Em cảm ơn vì anh chị đã trả thù lao cho em rất hậu hĩnh. Em rất quý chị. Anh đừng làm khó em. Hôm nay em chỉ có 30’ thôi, em muốn được thưởng thức trọn vẹn hương vị ly nước táo đầu tiên anh mời em. 8h30 em có hẹn thầy giáo em có việc ạ!
- Cái người thâm thấp đi xe 82 hay đến nhà là thầy giáo em à
- Vâng ạ! Thầy là bạn với Ba em từ ngày em học đại học ạ.
Anh nhìn thẳng vào mắt nó:
- Đồng ý, hôm nay chỉ uống nước thôi!
- Vâng! Sau này, thỉnh thoảng em sẽ qua anh chị chơi, anh đừng hẹn ra ngoài nữa, chị hay cháu gặp đều không hay đâu ạ.
- Em có muốn anh xin việc cho em không? Không đi dạy nữa. Anh làm tổ chức.
- Dạ! Hiện tại em dạy hai trường dân lập, hơn năm nữa em mới học xong ạ. Bây giờ em chỉ tập trung học cao học thôi ạ.
Cuộc gặp ngắn ngủi của hai con người, có lẽ đều đủ thông minh và nhạy cảm để nghe thấy tiếng trống ngực của nhau, để cảm nhận những run rẩy và khao khát khi chạm vào nhau, và đủ đàng hoàng, bản lĩnh để không đi quá xa. Uống xong ly nước, anh giục nó:
- Em về trước đi, anh thanh toán rồi về sau.
Nó “Dạ” rất nhẹ rồi ra về. Ngõ tối, nó đi như ma đuổi. Nó về một lúc, chắc tầm 10’ sau thấy cổng nhà đối diện lách cách, tiếng vợ đón chồng.
Đêm đó nó không sao ngủ được. Nó biết cách 3m ngõ, bên trong cảnh cổng, phía bên kia, có lẽ anh cũng không ngủ được. Tự dưng, nó trở dậy, không bật điện, hé cánh cửa, bước ra sân, nhìn lên ban công. Anh ngồi đó, bên bàn trà, nhìn thẳng sang căn phòng của nó. Lặng một giây, nó trở vào nhà. Một sự im lặng đến tê người bao trùm từ bên ấy sang bên này. Nằm giữa ba đứa trẻ, trân trân nhìn trần nhà, nó mặc cho nước mắt chảy ra, giàn dụa.
Buổi sáng, nó đánh thức thằng cu lớn rồi gọi hai đứa bé muộn hơn một chút. Chùng chình chỉnh áo quần cho con, thay đồ mới cho mình, đợi bên kia, chồng chào vợ, đóng cổng, cài then ngang kêu soạt, nó mới dắt mấy đứa bé đi học. Ra khỏi ngõ, cũng là lúc chiếc xe màu đen biển xanh vút qua trước mặt mấy mẹ con. Lần này thì nó tránh anh: đi lệch giờ, cửa sổ đối diện phòng ngủ luôn đóng, tuyệt đối không nhìn lên ban công, tắt cả đèn sân… Cứ như thế, đến tối thứ Bảy, khi nó trở về nhà sau ca dậy 7-9h ở Đội Cấn, đúng lúc nó dừng xe mở khóa cổng, nó nhận ra hơi thở nồng nàn ngay sau gáy, anh giúi vào nó túi hoa quả:
- Chị về quê rồi, dặn anh mang sang cho em
Nó sợ hãi né anh, bất giác gọi vọng vào trong nhà:
- Hạnh ơi! Mẹ về rồi!
Cái L mở cửa phòng, ánh sáng hắt đầy sân, ba đứa trẻ ùa ra, cùng lúc nó mở cổng, dắt xe vào, anh đã trở về cổng nhà mình, đứng nhìn sang…
Thêm câu chuyện khó chịu khi gia đình chị H ở cùng, chồng chị đi về thường xuyên, sinh hoạt gia đình xáo trộn, nó quyết định chuyển nhà, ngay lập tức và tuần sau, đi Cầu Cống Mọc Nhân Chính, quận Thanh Xuân (cũ).
Hồi làm ở Bộ, bao năm, cô em cùng phòng thấy nó lúc nào cũng nghiêm trang, khó tính, có lần hỏi:
- Chị ơi, em hỏi thực, chị không yêu à? Từ ngày ấy đến giờ chị không yêu ai à?
- Có! Một lần, chị thật sự có cảm xúc, nhưng chị không chắc đó là tình yêu. Chị đã chuyển nhà và không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Không biết có được gọi là chạy trốn tình yêu không!
- Sao chị không yêu? Chị sợ bị phản bội à?
- Không! Chị sợ đó không phải là tình yêu. Đến giờ chị nghĩ mình đúng bởi vì anh ấy rất thân với anh bạn thân của chị ở Nhà Xuất bản. Anh ấy biết chị làm gì ở đâu nhưng chưa bao giờ anh ấy đi tìm chị. Chị vẫn nhớ lời ba mẹ chị dặn, phụ nữ không có chồng như căn nhà không có tường rào, đừng để đàn ông họ nghĩ lúc nào cũng có thể bước vào được. Chắc không phải là tình yêu em ạ.
Năm 2009 khi bước vào cuộc hôn nhân thứ hai, khi rà lại thư từ, hồ sơ, sổ sách, có cuốn sổ nhỏ, ghi mấy lời anh viết cho nó lúc say nắng, kèm số điện thoại của anh đuôi 111, nó cất kỹ quá, chưa bao giờ mở ra, chưa bao giờ gọi lại. Anh là người hàng xóm tốt bụng. Anh là người đàn ông sang trọng, giàu có, sẵn sàng bao lo cho nó, nhưng đã bao giờ anh thực sự hiểu nó? Thực sự nghĩ thân phận phụ nữ được bao nuôi có xứng đáng với nó? Nhờ có anh người hàng xóm dữ dội, nó đã mạnh mẽ dời căn nhà trọ ấy, đi Cầu Cống Mọc rồi trở về Nghĩa Tân (lần 2), bỏ khu A, sang khu B trọ cho đến khi về Bộ và mua nửa căn hộ tầng 5, 12m2, gây dựng cuộc sống của riêng mình.
Cùng thời gian đó, cũng có những người lợi dụng danh nghĩa hàng xóm gần gũi nó. Có lần nó suýt bị lừa, nên bây giờ nghe chuyện các cháu bị lừa nó chỉ thấy thương không bao giờ nỡ trách. Năm ấy nó 31 tuổi, vừa kết thúc 10 năm hôn nhân, mẹ của ba đứa con, kinh nghiệm 10 năm dạy học, hơn 1 năm trọ học ở Hà Nội, vậy mà suýt bị lừa.
Ngày ấy, thường sáng Chủ Nhật cuối tuần mẹ con mới có bữa sáng thong dong ở dãy hàng ăn đầu ngõ, con đường ngang vuông góc với đường Nghĩa Tân, bên kia thông sang trường mầm non Hoa Hồng. Hôm ấy, mấy mẹ con ăn sáng, bàn bên cạnh có bố con nhà anh Học và một người bạn, tên Bình. Nó không quen anh Bình, nhưng bố con anh Học thì khá thân vì bọn trẻ con thường chơi bóng với nhau. Câu chuyện nó đi học cao học, đi dạy thêm, làm thêm nuôi con, cả xóm ai cũng biết. Nó cũng chả giấu giếm. Như thói quen, anh Học giới thiệu nó với bạn:
- Đây là cô giáo Thanh, dạy văn. Đông học trò lắm.
- Chào em! Em có dạy gia sư không?
- Cô ấy vẫn dạy gia sư đấy – Anh học trả lời thay cho nó – Nhưng tiền công cao nhé, không như sinh viên đâu. Nhiều bố mẹ còn thuê taxi đưa con đến học cô đấy.
- Anh hỏi gia sư cho ai ạ?
- Nhưng xa lắm. Chị anh nhà tận trong phố cổ. Tiền thì không lo, nhưng xa lắm, sợ em không đi.
- Ở đâu ạ?
- Hay sáng nay em có rỗi anh đưa em qua nhà chị ấy, tiện anh cũng có việc. Bà ấy đi nước ngoài suốt cũng hiếm khi ở Hà Nội. Nếu em đi được anh đưa em đến gặp chị, gặp cháu luôn, giá cả thì không lo, 50 - 100 – 200/buổi đều ok hết. Nhà họ không thiếu tiền.
- Dạ, nếu đi xa thì cho em thêm tiền xăng, khoảng 50 – 60 ngàn/buổi là được ạ. (Thời điểm đó NBK trả tôi 15 ngàn/tiết; Ba Đình cao nhất trả 30 ngàn/tiết bằng giá trả cho PCN khoa Văn như tôi đã kể). Vậy thì đơn giản. Thế ăn sáng xong, tí anh qua đón. Em ở chỗ nào?
- Kia kìa, sang bên kia đường, nhà thứ hai từ đầu vào!- Anh Học chỉ.
- Dạ! Em đi xe máy cũng được.
- Thôi, vào phố đông, nhiều đường một chiều, Chủ Nhật lại lạc nhau, lạc mất em anh Học bắt đền anh thì chết.Dạ! Vậy em nhờ anh ạ. Nhưng phiền anh không ạ? Hay anh cứ đưa địa chỉ em tự tìm. Anh báo chị là được.
- Không nhà ở khu biệt thự vào phải có chủ đón đấy. Anh quản lý nhà cho chị, ra vào họ biết chứ em tìm đến nơi chị không ra đón cũng chịu.
- Vâng ạ!
Một loáng đã thấy anh ghé qua. Nó nói chuyện với mấy đứa sinh viên, giao bài tập cho con lớn rồi đi. Ngồi sau xe máy, lúc đó cũng chả có khái niệm loại xe gì, bây giờ thực sự cũng không biết. Chỉ thấy nó dốc, người cứ đổ áp sát vào người đằng trước rất khó chịu, mà nó cư sphair ngậm tăm. Đi từ 8h đến 9h rồi 10h mà cứ thấy anh dừng chỗ này ngó nghiêng lại phóng đi, dừng lại ngó nghiêng. Cũng có lúc dừng trước dãy biệt thự mới xây, như là chưa có người ở:
- Đây rồi! Nhà đây rồi, nhưng chị ấy lại vừa đi rồi. Thôi để anh dẫn qua nhà anh bạn, hôm trước cũng nhờ anh tìm gia sư Toán.
- Ơ, em dạy Văn ạ!
- Ừ, anh quên, cả Văn, lẫn Toán.
- Lại lên xe, đi một lúc, rẽ vào một ngõ nhỏ, đến trước căn nhà hai tầng:
- Bạn anh nó vừa ra ngoài, nhà có mình nó. Nó bảo vào nhà đợi. Vào đi em!
- Con anh ấy có nhà không ạ?
- Không! Đây là nhà khác!
- Anh cũng có chìa khóa ạ
- Ừ! Bọn anh thân mà!
- Anh ơi hay để hôm khác ạ! Đến giờ em phải về lo cho các cháu ạ, em chỉ nhờ được đến 11h mà đi loanh quanh từ sáng đến giờ, để hôm khác anh cứ cho địa chỉ em đến.
- Về là về thế nào!
Anh nói rồi vừa như dun nó vào nhà. Nó như người u mê chợt thấy bất ổn, cứ đứng lại giữa cổng:
- Thôi! Em về đây ạ! Anh cho em về, chả biết đợi bạn anh đến bao giờ mà chỉ có hai anh em ở nhà người ta em thấy kỳ lắm, không tiện đâu ạ.
-Lằng nhằng… Vào đi…! – Anh kéo tay nó – Em sợ cái gì? Anh làm gì em đâu!
Rồi anh ấy lôi chùm chìa khoá, tìm chìa mở tiếp cánh cửa trong. Nó như bừng tỉnh, đi nhanh ra ngoài ngõ, chào to:
- Thôi, em về đây ạ!
Anh ấy nhào ngược ra cổng, dáng như định lôi nó vào, vừa lúc một ông bác đi qua:
- Bình về đấy hả? Cô nào đó?
- Vâng… Không ạ…
Nó cứ thế đi ra tận đầu đường. Anh đứng lại, rồi vào nhà. Từ đó, nó không gặp lại nữa. Nó không kể chuyện cho anh Học nghe. Anh Học cũng chả hỏi hay kể gì thêm về bạn mình với nó. Cứ thế cho đến nay, nó cũng chỉ mù mờ hiểu: Chả có bà chị nào hay anh bạn nào cần thuê gia sư cả, chỉ là anh ấy muốn đưa nó về nhà… mà không thành. Nó đã bảo là nó gà lắm mà nhiều người không tin, bí thì bảo: Cô không gà, cô chỉ tin người thôi.
Tận khi về Bùi Ngọc Dương nó mới có hàng xóm thực sự. Hàng xóm thực sự thì thường không có nhiều chuyện để kể.