- NGUYỄN CHI THÀNH

Vần yên
Tu nhân để tích phút bình yên Đâu phải khoanh chân mới có “ thiền “ Hạnh phúc giản đơn … Phật Pháp dạy Bên con, bên cháu … ấy là tiên… Tóc phai rơi nhẹ những ưu phiền


Lẩn thẩn ngẫm...
Đã biết nắng mưa việc của trời Mà sao vẫn quản chuyện “giời ơi“ Vẫn mong xuân tới hoa đua nở Én liệng ngang trời… dạ thảnh thơi Tím sẫm hoàng hôn, chiều chậm rơi…


Gửi mẹ niềm vui
Mẹ ơi con đã lớn rồi Mong mẹ vui khoẻ trên đời cùng con Với mẹ con vẫn “lon ton” Tâm hồn trong trắng như còn bé thơ Mẹ ơi chân chậm mắt mờ Không sao mẹ nhé có bờ vai con


Xuân và Tết
Xuân sang én lượn rộn trời xanh Tết đến mơn man lộc biếc cành Ríu rít bên nhau … hồng nắng ấm Nụ cười trong mắt cứ long lanh


Bên thềm đón xuân
Nàng xuân thấp thoáng gọi đi chơi Bỗng thấy vui vui tớ nhận lời Thành cổ một chiều hồng sắc nắng Xích lô một cuốc chở chơi vơi … Phu xe chịu khó nhé gần thôi


Kỷ niệm vui lúc chiều rơi
Đón đông lác đác lá vàng rơi Chính thức oe oe giữa cuộc đời Năm tháng trôi qua như thoáng chốc Bên con, vui cháu mặc chiều rơi Gần xa bạn hữu chúc lời vui


Bâng khuâng tháng mười hai
Ta giật mình chạm vào tháng mười hai Cái lạnh se se len vào nỗi nhớ Cây bàng ngoài kia lá không còn nhiều nữa Ta hiểu rằng đã sắp hết một năm Nhìn lên tường nhà, lốc lịch cũng mỏng thêm
