
- Trang thơ

Trên rừng sa mộc
Thứ hai - 24/11/2025 16:22

(Ảnh: St)
TRÊN RỪNG SA MỘC
(Kính tặng chị gái)
Mùa hè năm ấy, tôi lên thăm Hoàng Liên Sơn. Lâm trường của chị tôi ở đó. Từ đồng bằng lên biên giới, tôi có bao nhiều điều thú vị và mới lạ. Những cây sa mộc thân cao, lá mảnh lần đầu tiên tôi mới được thấy. Những con đường chi chít mận đào. Xa xa, lô xô đồi trọc, đất bạc trắng, màu xanh đang dần được phủ kín. Tôi được chị cho đi trồng cây sa mộc. Tôi đào hố đặt cây, rồi vun, rồi xới…Tôi rất vui vì đã góp phần nhỏ bé làm xanh thêm dải rừng biên giới.
Một sáng, chị cho tôi đi thăm khu rừng già. Càng đi, càng thấy rừng dài rộng, tưởng như vô tận. Hương cỏ cây ngan ngát, dễ chịu, không khí trong lành…tôi hít thở thật sâu, khoan khoái. Sa mộc, cây nối tiếp cây đan dày, thân thẳng, vỏ cứng cáp, toát lên vẻ khỏe khoắn, vững chãi. Chùm lá kim lưa thưa xanh thẫm, dịu dàng. Những cánh rừng đầu nguồn này là kho của cải vô giá. Tôi cảm thấy những mạch nước ngầm chảy đang âm thầm dưới mặt đất nuôi rừng lớn lên. Rừng cây như thành lũy vững vàng làm gió bão qua đây phải chùn tay phá phách. Tôi bỗng hiểu thêm nguyên nhân quê tôi mỗi năm có hai vụ lúa liên tiếp bội thu…
Nhìn rừng sa mộc, tôi lại liên tưởng tới những cánh rừng tai - ga sống dưới bầu trời băng tuyết xứ Nga mà tôi từng say sưa yêu thích qua những trang sách tuổi thơ. Sao tôi yêu đến thế cái khỏe khoắn, dũng cảm của cây rừng.
Chị dắt tay tôi, bàn tay thô ráp của năm năm trồng rừng làm tôi thêm thương và yêu chị. Đôi mắt sáng long lanh, chị sôi nổi kể về khu rừng này, về những ngày sắp tới. Chị ao ước nơi đây sẽ có nhà máy chế biến gỗ, nhà máy chế biến phân hữu cơ từ cây rừng và nhà máy sản xuất oxi từ cây xanh nữa…
Tôi lắng nghe, lòng vui náo nức.
Chúng tôi sắp đến bên con suối, tiếng nước róc rách. Đôi chim non đang tập chuyền cành kêu lích rích.
Suối đây! Chưa đến mùa lũ, suối trông hiền hòa thế, như không chảy. Đá cuội xếp trắng xóa dưới lòng suối, nước trong vắt nhưng không có một con cua, con cá nào, dù rất nhỏ.
Chị tôi bảo: bọn chúng đã thả thuốc độc từ đầu nguồn, chúng muốn giết đi dòng nước trong xanh, giết cả những sinh vật nhỏ ở đáy suối, giết cả những người yêu suối.
Rồi chị kể tôi nghe chuyện không thể quên:
Sáng hôm ấy, chị và Phương – người bạn gái thân thiết cùng đi kiểm tra rừng theo kế hoạch. Em có biết kiểm tra rừng là thế nào không? Trước kia là đi tìm những loài cây và nấm hại cây, còn giờ là đi tìm phát hiện những vật mà kẻ phản động và người ở bên kia biên giới dùng để phá rừng.
Tới bờ suối này, Phương mệt và khát nước, phải dừng lại nghỉ, chị đi tiếp, kiểm tra phần còn lại. Một lát trở về, chị thấy Phương ngất xỉu, áo ướt đẫm một thứ nước vàng nhờ, mùi rất nồng, rất lạ. Chị nhận ra, con suối này không còn trong vắt nữa. Suối có thuốc độc.
Mới hôm trước thôi, Phương còn ngồi đây soi mình trên mặt nước. Tóc Phương dài mượt, buông xuống suối, Phương thích uống nước suối, khen “Nó ngọt mát như nước mưa ấy”. Phương không thể ngờ được con suối hiền lành là thế đã bị bọn ác biến thành vũ khí giết người.
Mắt chị đỏ hoe. Chị nhìn sang bên kia biên giới lạnh tanh, vắng vẻ, giọng chắc lại:
- Chúng giết Phương, chúng muốn phá rừng, phá suối. Nhưng biên giới mình vẫn xanh.
Rừng sa mộc trải dài trước mặt tôi. Thân sa mộc to khỏe, lá xanh thẫm dịu dàng. Tôi ao ước một ngày nào đó, khi lớn hơn, tôi lại lên với những cánh rừng sa mộc, cùng chị và bao nhiêu người khác, giữ gìn màu xanh biên cương Tổ quốc.
Thái Bình, ngày 07/9/1979
Trần Thu Huê Lớp 7, trường cấp 2 Quang Hưng, Kiến Xương.
—-------
*Bài đạt Giải thưởng tại cuộc thi “Bảo vệ môi trường sống” do Ủy ban khoa học kỹ thuật nhà nước tổ chức năm 1982



