- NGUYỄN MINH TÂM
Ngụ ngôn
Bụng muốn nêu sự thật Đầu lại chẳng chịu cho Nên miệng cứ ấp úng Vừa nói lại vừa lo Cũng khổ cho bụng thật Trách đầu chỉ trách thầm Nên suốt ngày khó chịu Cứ thế mà lâm râm
Hơi thu
Sân tòa bảng lảng hơi thu Phủ lên mấy chiếc xe tù lặng thinh ngẩn ngơ mình tự hỏi mình hơi thu có thấm chút tình phạm nhân?
Bên tách cà phê
Ta đã có một thời Say với điều không thật Đã tím lòng mờ mắt Hát những lời mộng du Chỉ một tiếng chim gù Vọng trên đường xa ngái Tâm ta bừng tỉnh lại Thấy lòng mình trống trơ
Vầng trăng
Ta đã hiểu những gì cần hiểu có điều chi cấn cá nữa đâu Con đường tối dẫu có nhiều gai góc Vầng trăng ta vẫn tỏa sáng trên đầu Vầng trăng ấy theo ta từ thuở nhỏ
Lạc quan
Đêm tối như hũ nút Có một vầng sáng xa Cứ đi về hướng ấy Sẽ gặp một bao la Phải kiên trì nhẫn nại Trái tim thắp sáng mình Khi vượt qua đêm tối Sẽ òa một bình minh
Câu thơ viết giữa pháp đình
Nhìn thân chủ được minh oan Từ trong khóe mắt hai hàng lệ rơi Mười năm kêu thấu đất trời Ai hay oan khuất một thời đã xa Xác thân dù có về nhà
Bi kịch đất
Sống phải nhờ vào đất Chết cũng vì đất thôi Vậy đất là thủ phạm Mọi bi kịch trên đời Cội nguồn là ở chỗ Xưa đất của mọi nhà