- NGUYỄN PHƯƠNG ANH

Nghịch lý
Sao người bảo rằng sẽ thương em mãi? Không để em phải lẻ bóng cô hoài Rằng người sẽ thành chỗ dựa vững chãi Đi cùng em cả vạn kiếp tương lai. Rồi người cũng quay đi chẳng ngoảnh lại


Xin một lần
Em biết không, khi tình mình chợt tắt Xin em đừng vội vã buông lời Xin một lần, cho phép tôi thắt chặt Dẫu nước mắt vẫn còn chực tuôn rơi Em cũng đừng phủ lên mi mắt


Hẹn một lần
Hẹn một lần được hôn thêm giây nữa Tay nắm tay, ta kề cận thiên đường Rằng hồn ta được tình yêu gột rửa Rằng trần thế, ta tự nhiên vấn vương. Hẹn một lần để gần nhau hơn nữa


Sẽ là mãi yêu
chúng ta sẽ yêu nữa phải không em? không quanh co với những thứ cũ mèm và tình yêu cũng được ta gói ghém giữ trong tim, sạch sẽ, chẳng nhuốc nhem. chúng ta vẫn yêu thôi phải không em?


Tình yêu
Lỡ uống say cả ngàn vạn ánh mắt Tâm rung rinh cũng vì một nụ cười Không để giấu được tình yêu trước mặt Gặp được người tự phơi rõ mười mươi


Và sau này nữa
Vậy về sau ta chẳng gặp nhau nữa Đại dương kia cũng rẽ thành hai màu Màu xám tro là quá khứ rực lửa Còn xanh tro là hiện tại mất nhau


Sau này...
Sau này còn người khác Thích em mãi không rời Không để giọng em lạc Trên con đường chung đôi Sau này còn người khác Yêu em không bằng lời Nhưng đời sẽ không nhạt Vì vị mặn đôi môi
