- NGUYỄN PHƯƠNG ANH

Cuối cùng chỉ thế thôi
Họ trải qua biết bao nhiêu giông tố Nhưng cuối cùng phải dừng lại, buông xuôi Họ đi qua biết bao nhiêu duyên số Vẫn nghẹn lòng bị hiện thực xé đôi. Họ nắm tay đi qua nhiều con phố


Là em thôi
Yêu em thôi, đừng yêu thêm ai khác Tìm em đi, đừng đợi đến ngày mai Do dự khiến bước chân em đi lạc Rồi chông chênh tơ rối khúc đêm dài. Thương em thôi, để hồn còn trong xác


Thôi nào
“Thôi nào em...đừng khóc Đừng bỏ nắng bên thềm Thương cũng phải chọn lọc Để tiến tới ấm êm.” “Nhưng nếu em cạnh bên Vẫn chẳng có được hắn...?”


Phai màu
Ta sẽ trở về nơi nguyên bản nhất Khi thân xác hòa vào đẫm một màu Khi trái tim ta chỉ còn đường mật Lời nói bên tai cũng đã thuộc làu. Ta sẽ chẳng dành thời gian chôn cất Hay níu giữ lại một phép nhiệm màu Ta sẽ chẳng phải chịu những thương tật


Vô nghiệm
Môn toán của tôi không được mười điểm Tính toán mãi, rồi lo lắng, chờ trông Chuyện tình tôi cuối cùng vẫn vô nghiệm Thương hết sức, nhưng người chẳng thật lòng.


NGUYỄN PHƯƠNG ANH
Nguyễn Phương Anh, Sinh ngày 30 tháng 10 năm 2006, tại Hà Nội Quê quán: Làng Lác, Mê Linh, Đông Hưng, Thái Bình Sinh viên Học viện Ngoại giao Hà Nội Yêu văn chương nghệ thuật. Viết thơ từ năm 16 tuổi.
