- NGUYỄN THỊ MỸ LINH
Nhớ ơn mẹ cha
Khi chào đời đã có mẹ bên con Trong vòng tay ngọt thơm dòng sữa nóng Tiếng con khóc lời trong tim khát vọng Bằng yêu thương cha ôm trọn vào lòng
Làm người trong kiếp nhân sinh
Ở đời ta sống với nhau Chữ nhân phải lấy làm đầu trước tiên Muốn vui và bớt muộn phiền Ta nên đơn giản ưu tiên nụ cười. Chân thành để được thảnh thơi
Nhịn
Nhịn người đâu phải ta ngu An hoà gìn giữ giả mù như không Tự buông cởi trói trong lòng Cho ta thanh thản thong dong nghĩa tình. Nhịn người đâu phải câm thinh
Duyên
Duyên là ăn ở nết na Đoan trang thùy mị thật thà vui tươi Duyên là khiêm tốn tuyệt vời Sâu tâm hồn sống thảnh thơi nhẹ nhàng Duyên là tâm trí mở mang
Gia Lai quê tôi
Gia Lai có mái nhà rông Ai về qua dốc Hàm Rồng mà coi Mây bồng phủ kín đỉnh đồi Hiên ngang hùng vĩ trắng trôi lững lờ Núi non cảnh sắc nên thơ Giả Quỳ hoa nở sương mờ kết giăng
Dã quỳ vàng
Dã quỳ vàng trên mảnh đất Tây Nguyên Như cô gái tuổi xuân hồng mười bảy Tràn sức sống giữa mênh mông nắng cháy Cánh mỏng đan rạng rỡ ánh mặt trời
Kết giao người trong đời
Ở bên người tử tế Ánh sáng tràn nội tâm Ở cạnh người chăm chỉ Kỷ luật được nâng tầm. Bạn với người ưu tú Mới có thể tiến xa Người từ bi đức độ Tích phúc lộc thuận hoà.